ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 207

thì lại ươm lay ơn với thược dược. Rõ phức tạp! Thậm chí, quanh năm
chẳng thấy bao giờ ra tắm suối cùng đồng chí, đồng nghiệp...

Ông giáo Biểu tha thiết với công việc dưỡng dục trẻ thơ, đóng góp công

sức ròng rã mấy chục năm cho sự nghiệp phát triển giáo dục vùng núi cao
tỉnh nhà. Ông giáo Biểu vẫn tưởng mình dục tâm sáng như nhật nguyệt, tự
xét mình nghiêm khắc, ngoài năm mươi tuổi, đắn do mãi mới dám hạ bút
viết lá đơn xin gia nhập đội ngũ những người cộng sản.

Ông ao ước dược thấy mình hoàn bị trong quan niệm chính danh, ông

muốn được đo mình bằng một hệ đo lường chính thống của thời đại.

Tiếc thay lòng thành thật của ông trở thành đề tài của những trận đàm

tiếu bất tận. Những con người cụ thể đại diện cho tư tưởng chính thống của
thời đại không đủ sức ôm chứa, chấp nhận ông. Chưa đến sáu mươi, ông
giáo xin từ giã nghề nghiệp, trở về làng quê yêu dấu, vùi lấp thất vọng và
buồn tủi cho đến khi nhắm mắt. Trong Di chúc viết để lại cho Tự, ông giáo
chép lại bài thơ của thi bá Nguyễn Siêu: Hòa sáng với bụi đời. Thì lòng ta
chẳng thích. Noi xưa vượt thói thường. Thì sức ta không kịp.

Ôm hận ra đi, ông để lại cho Tự một di sản tinh thần cao quý và một

món nợ đợi Tự phải bằng mọi cách đáp trả. Trở nên một người hữu ích,
đồng thời Tự cũng phải dành dược cả chính da

Kết nghĩa tâm giao với Thuật, Tự thực hiện lối ứng xử cha anh dã truyền

bảo. Anh vẫn vun xới tình bạn với Thuật, chấp thuận bạn, nhưng không từ
bỏ mình.

Chính là Thuật đã dần dần tự ý xa cách anh, và cùng với anh là Kha.

o O o

Vậy thì từ lúc nào Thuật đã xa cách anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.