ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ - Trang 204

CHƯƠNG 28

Faz ngồi ở một cái bàn trong phòng họp thuộc tòa nhà Park 95, hai bàn tay
bao quanh một tách cà phê đen âm ấm. Nếu có thể, ông đã chọn espresso
hoặc truyền caffein vào người; ông mệt đến mức đó đấy. Có lẽ, ông nghĩ,
ông đã quá già đối với công việc này rồi. Hoặc có lẽ bệnh tình của Vera
đang tác động đến ông mạnh hơn những gì ông chịu thừa nhận. Số năm làm
việc của ông đã đủ để ông có thể hưởng trọn vẹn mức lương hưu đầy đủ,
giống như Arroyo, nhưng nghỉ hưu rồi thì ông biết làm gì đây? Ông và Vera
đã nói đến chuyện đi du lịch cùng nhau, thăm thú những nơi mà họ chưa đủ
khả năng và chưa có thời gian để đi. Ông muốn trở lại Ý, nơi họ đã hưởng
tuần trăng mật, và ông từng hứa sẽ đưa Vera đến Paris và Barcelona, nhưng
bây giờ những chuyến đi ấy sẽ bị hoãn lại vô thời hạn.

Ông duỗi chân và bẻ cổ cho đỡ mỏi, đó là nơi chứa phần lớn sự căng

thẳng của ông. Hai viên

Advil

vẫn chưa xoa dịu được cơn đau đầu đã bùng

lên dữ dội, cũng như chưa dập tắt được tiếng ong ong dai dẳng trong tai
ông. Tay chân ông có cảm giác nặng trình trịch, và từ kinh nghiệm của
mình, ông biết rằng sự mệt mỏi này thường xuất hiện sau khi cơ thể và trí
óc phải trải qua một sự kiện đầy căng thẳng. Ông chẳng muốn gì hơn là
đêm nay sớm kết thúc, để ông được về nhà và nghỉ ngơi, vì ông cần nghỉ
ngơi lắm rồi, nhưng ông có cảm giác đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

“Anh ổn chứ Faz?” Larry Pinnacle hỏi khi bước vào phòng họp và đóng

cửa lại. Từng là một điều tra viên chuyên xử lý các vụ trộm cắp, Pinnacle
đã trở thành một trong sáu điều tra viên FIT khi đội này được thành lập vào
năm 2014. Faz từng có một thời gian ngắn làm việc chung với Pinnacle.
Dạo đó họ vẫn luôn thân thiện với nhau, nhưng mối quan hệ của họ chỉ
dừng lại ở mức đó. Ông thực sự chẳng bận tâm. Ông đâu có trông mong kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.