ĐẮM SAY - Trang 192

anh. Họ tìm được nhịp điệu chung, hơi thở vang lên trong đêm và khẽ gọi
tên nhau. Họ chuyển động uyển chuyển, nhẹ nhàng, chậm rãi như những
bậc thầy vũ đạo trong cùng một nhịp điệu, tựa như đây không phải lần đầu
tiên của họ. Karl nghe thấy tiếng mình rên rỉ trong một cơ thể như đang
được nung nóng. Một tiếng khóc khó hiểu đột nhiên cất lên từ phía Anna,
anh ngừng lại, lo lắng.

"Không... đừng...", cô khóc to.

Anh muốn ngồi dậy. Cô kéo anh xuống.

"Chuyện gì vậy, Anna?"

"Em ổn... làm ơn đi..."

Cô nói với anh bằng thứ ngôn ngữ như thể đã bị đè nén hàng mấy thế kỷ

qua và giờ mới được giải thoát. Cùng với cái ôm ghì chặt và cú đẩy lên của
cô, Karl bỗng rùng mình, kiệt sức rồi anh gục đầu xuống và ôm lấy cổ cô.

Cô ôm anh, ghì chặt mái tóc ướt đẫm vào phía sau lưng anh, tự hỏi mình

có thể khóc được không, e sợ đây không phải là sự lựa chọn mà cô có thể
quyết định. Lồng ngực cô như muốn nổ tung. Anna cảm thấy mũi mình cay
cay. Cổ họng khô rát. Sau đó, cô òa lên khóc nức nở, vang khắp cả chuồng
ngựa và làm Karl thức tỉnh.

"Anna!", anh kêu lên, sợ rằng mình đã làm đau cô. Anh lăn sang bên

cạnh và ôm lấy cô nhưng cô quay mặt đi, lấy tay che mắt lại.

"Chuyện gì vậy, Anna? Anh có làm gì em không?" Hối hận, anh không

ôm cô nữa mà kéo cánh tay đang che mắt của cô xuống.

"Không có gì!", cô nghẹn ngào.

"Vậy tại sao em khóc?"

"Em không biết... Em không biết", cô thành thật thú nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.