lục mạ vàng. Sau lưng anh ta là sáu mươi con ngựa chiến xếp thành hình
cánh én, các vệ binh trên mình ngựa đều là những thanh niên kiệt xuất,
trăm người chưa chọn được một. Vai khoác tiểu liên mười ba phát do Đức
sản xuất, người nào người ấy ngực nở bụng thon, mắt nhìn nghiêm chỉnh,
tuy hơi làm bộ một tí, nhưng quả thật oai vệ vô cùng.
Gần trưa, chiếc tàu thủy chở Viên đại nhân vẫn chưa thấy bóng dáng đâu
cả. mặt biển mênh mông, không một chiếc thuyền đánh cá, chỉ có những
con hải âu trắng, lúc nhào lộn trên không, lúc lênh đênh mặt nước. Đã là
tàn thu, lá cây rụng trơ cành, chỉ một số như cây phong, cây lạc còn vương
lại trên một số lá đỏ hoặc vàng chưa rụng hết, tô điểm hai bên bờ Hải Hà,
rất đẹp trong cảnh điêu tàn. Bầu trời rải rác những cụm mây rách bươm, gió
mang hơi nước từ hướng đông bắc thổi tới, trong gió có vị mặn của biển
Bột Hải. Những con ngựa bắt đầu nổi nóng. Chúng đổi chân, quật đuôi,
khịt mũi rõ kêu. Con ngựa trắng như tuyết của Hùng Phi chốc chốc lại quay
đầu gặm đầu gối của chủ. Hùng Phi liếc trộm các sĩ quan bên cạnh, thấy họ
mặt mũi tái xanh, rõ ràng gió lạnh tháng Mười đã thấm qua quân phục, cái
rét đã chui vào xương tủy họ. Anh trông thấy Từ Thế Xương nước mũi
chảy dài, Trương Huân nước mắt giàn giụa ngáp vặt, Đoàn Kỳ Thụy ngật
ngưỡng trên yên, chưa biết ngã ngực lúc nào. Còn những người khác thì có
thể dùng cái từ “lóng ngóng” để hình dung. Tiền đi guốc trong bụng các
đồng liêu, anh thẹn vì phải ở cùng đội ngũ với họ. Tuy cũng đã rất mệt,
nhưng anh tự nhận vẫn giữ được tác phong quân nhân. Trong quá trình chờ
đợi đến tê dại, cách tốt nhất để giết thời gian là nghĩ lung tung. Mắt anh
như đang ngắm mặt biển mênh mông, nhưng trước mắt anh, những mẩu hồi
ức lại diễn ra sống động.
Hỉ ơi, Hỉ! Tiếng gọi thân thiết bên tai, lúc xa lúc gần như chơi trò ú tim.
Thế là, những trò chơi cút bắt cùng người anh trên đồng ruộng quê nhà lại
diễn ra trước mắt. Trong trò chơi cút bắt vô tư đó, cơ thể anh Cả dần cao to
lên. Anh nhảy lên, định tóm lấy đuôi sam to bự đen nhánh của anh Cả,
nhưng lần nào cũng trượt. Có lúc, rõ ràng là tóm được chót đuôi, vậy mà nó
như con ô long, quẫy cái, chạy mất. Anh sốt ruột, và buồn nữa, dậm chân
khóc. Anh Cả quay phắt lại, chỉ một cái xoay người, từ một cậu choai choai