- Ông giúp tôi hỏ tiên sinh Caclôt một câu, sao mắt ông ta xanh thế?
Anh chàng phiên dịch ngớ ra, không biết đối phó ra sao. Thế là quan huyện
cười khanh khách.
Một đôi chim khách líu ríu trên cây liễu đầu sông, lông cánh màu sắc phân
minh, trắng đen rành rẽ, thấp thoáng giữa đám tơ liễu buông mành, đẹp như
tranh thủy mạc. Bên kia sông có mấy người dân đẩy xe, gồng gánh từ con
đường nhỏ lên mặt đê, nhưng khi lên đến nơi, trông thấy con ngựa cao lớn
của Caclôt và cỗ kiệu bốn người của quan huyện, họ hốt hoảng quay lui.
Giữa trưa, trên con đường đất mạn bắc, một đoàn rồng rắn đi lại. Caclôt vội
lấy ống nhòm ra xem, quan huyện cũng đưa tay lên ngang mày che nắng để
nhìn. Ông nghe tiếng Caclôt kề bên:
- Tiền, không có, tại sao không có?
Quan huyện đón chiếc ống nhòm từ tay Caclôt, đoàn người xa xa hiện ra
trước mắt. Ông thấy Tôn Bính vẫn mặc trang phục sân khấu rách tả tơi, vẫn
cây gậy gỗ táo, vẫn con ngựa già, nụ cười trên mặt không hiểu là ngu si hay
ranh mãnh! Đi trước ngựa vẫn là Trương Bảo gầy như khỉ, đi sau ngựa vẫn
là Vương Hoành ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới cưỡi
ngựa đi sau. Sau lưng họ có bốn thợ kèn, hai thổi Sôlana, hai thổi kèn bầu.
Sau nhóm kèn là cỗ xe bánh gỗ do la kéo, trên xe quây kín bằng chiếu cói.
Sau cỗ xe là một đám hơn chục người đội khăn đỏ, tay cầm súng. chỉ người
Đức là không thấy. Quan huyện lạnh người, mắt nhòa đi, tuy đúng như đã
lường trước, nhưng ông vẫn le lói tia hy vọng, rằng trong xe có ba người
Đức. Quan huyện trả ống nhòm cho Caclôt, tránh cái nhìn của lão ta. Ông
ước lượng sức chứa của cỗ xe để xem liệu có ba người Đức ở trong đó
không? Ông nghĩ đến hai kết quả, một, trên xe có ba lính Đức; hai, trên xe
có ba cái xác lính Đức. Ông vốn không mê tín trời đất quỉ thần, nhưng lúc
này ông thầm xin trời đất thần linh phù hộ ba tên lính Đức xuống xe yên
lành, hoặc khiêng xuống cũng được, chỉ cần còn hơi thở, sự việc sẽ được
giải quyết đâu vào đấy. Nếu xuống xe là ba cái xác thì hậu quả sẽ ra sao,
quan huyện không dám nghĩ tiếp. Rất có thể là trong cuộc đổ máu, một
cuộc đại tàn sát, lúc ấy thì cá nhân thăng gián ra sao có đáng kể gì!
Trong lúc quan huyện suy nghĩ miên man, thì đội ngũ của Tôn Bính đã kế