Để hỗ trợ Mã Long Tiêu lập công, quan huyện điều động tất cả năm mươi
lính của huyện, làm nhiệm vụ dẫn đường cho lính Thanh và lính Đức, tranh
thủ còn lúc còn tối đất, hoàn thanh nhiệm vụ bao vây. Quan huyện cũng đến
cùng binh lính. Cuộc trao đổi con tin hôm qua đúng là một hành động ngu
ngốc. Tôn Bính dùng một trò ranh ma để hạ nhục ông và người Đức. Lời tự
bạch của Tôn Bính và bọn thủ hạ cứ từng đợt vang bên tai ông: chúng nó
đã tự biến thành chó lợn! Chúng nó đã tự biến thành chó lợn! Quan huyện
nghĩ, lẽ ra phải hiểu, bọn Tôn Bính không cho ba tên Đức sống. Chính ông
đã nghe kể, bọn Tôn Bính trói ba tên tù binh vào gốc cây, tưới nước tiểu
nóng lên đầu, sau đó đã khẳng định bọn chúng lấy tim gan để tế hai mươi
bảy vong hồn. Vậy mà ta cứ ngây ngô cho rằng ba tên Đức vẫn còn sống,
buồn cười hơn là còn định giải cứu họ, lập một chiến công vĩ đại để Viên
đại nhân vì nể. Đúng ra, ta bị phu nhân nói khích mới có những hành động
cực kỳ ngu xuẩn như thế. Thằng khốn Caclôt cũng không gặp may. Hắn
bắn Tôn Bính, vậy là có huyền thoại về Tôn Bính võ nghệ cao cường, dùng
gậy đánh văng đạn; còn bộ hạ của Tôn Bính thì bắn chơi một phát đã giết
một con tuấn mã và thủng tai Caclôt. Quan huyện biết, cáo trạng về ông đã
có thể đánh đi, dù chưa đánh thì sớm muộn sẽ đánh. Viên đại nhân có thể
đã rời Tế Nam tiến về Cao Mật. Nếu trước khi Viên đại nhân về đây mà đã
bắt được Tôn Bính, thì may ra ông còn giữ được cái đầu, nếu không, tất cả
sẽ chấm hết.
Quan huyện trông thấy đám lính của ông, cầm đầu là Lưu Phác, đang khom
người tiến về phía tường vây. Những thằng cha này, với dân thì như hùm
sói, nhưng đánh giặc thì nhát như cáy! Lúc đầu, đội hình hãy còn phân tán,
càng gần tường vây càng túm tụm lại như một đàn gà sợ rét. Ông huyện tuy
chưa có kinh nghiệm chiến trận, nhưng ông đọc rất nhiều lần binh thư của
Văn Tăng Chính Công, ông biết rằng ken dày thế này rất dễ bị sát thương.
Ông hối tiếc đã không huấn luyện cho họ đôi chút trước khi đưa đi tấn
công, nhưng bây giờ thì muộn rồi. Họ tiến về phía tường vây. Phía trên vẫn
yên tĩnh, hình như không có người. Nhưng quan huyện biết trên đó có
người, vì ông trông thấy cứ cách vài trượng lại có một đám khói đen, thậm
chí ông còn ngửi thấy mùi cháo. Binh thư của Văn Tăng Chính Công dạy