rằng, không phải những người giữ thành nấu cháo để ăn, lý do vì sao thì
ông đã biết, nhưng không dám nghĩ tiếp. Lính của ông tiến đến cách tường
vây vài trượng thì dừng lại, bắt đầu bắn, người sử dụng hỏa mai thì bắn hỏa
mai, người sử dụng cung thì bắn cung. Tiếng súng rời rạc, đì đẹt chưa đầy
hai chục phát đã câm bặt. Tến bắn vọt qua tường hoặc đụng tường rơi
xuống. So với hỏa mai, tên nỏ càng vô tích sự, chẳng khác đồ chơi của trẻ
con. Hỏa mai thì sau khi bắn, xạ thủ lại quì xuống, dốc thuốc súng từ bầu
hồ lô đeo lủng lẳng bên sườn, vào nòng. Đây là loại hồ lô thắt đáy ở giữa,
bên ngoài phủ ba lớp sơn ngô đồng bóng lộn, rất đẹp. Đã một thời, quan
huyện dẫn đội lính về thôn xã bắt bạc, bắt trộm, vẫn rất tự hào về hai chục
bầu hồ lô này. Giờ so với Hữu quân CẢnh vệ và lính Đức, súng ống của
quan huyện chỉ là trò trẻ con! Nạp thuốc rồi, đội hỏa mai lại bắn một loạt,
rồi hò hét giời ơi đất hỡi xông lên. Tường vây tuy không cao, chỉ khoảng
một trượng, đầu tường, cỏ khô từ năm ngoái run rẩy. Kỳ thực, cổ khô run
hay quan huyện run? Hai phu kiệu khênh một cái thang chạy lên. quanh
năm khiêng kiệu đã rèn cho họ bước chạy nhún nhảy, đúng ra là không biết
chạy, chỉ là rê chân theo nhịp. Trong giờ phút khẩn trương xung phong hãm
trận, mà chúng cứ ung dung thanh thản như khiêng quan huyện nhàn du.
Đến chân tường, chúng dựng thang, phía trên vẫn không động tĩnh, quan
huyện đã hơi mừng. Dựng xong, hai tên đứng hai bên giữ thang, đội hỏa
mai và cung nỏ nối đuôi nhau trèo lên. khi trên thang đã có ba người, và
người trên cùng đã tiếp cận mặt thành, thì có rất nhiều khăn đỏ nhô lên, rồi
thì từng chảo cháo bỏng trút lên đầu lên mặt bọn lính đang trèo. Tiếng rú
thê thảm của bọn lính khiến quan huyện run bắn. Ông có cảm giác sắp bĩnh
ra quần, nên nghiến răng nghiến lợi cố kìm lại. Ông trông thấy lính hỏa mai
bật ngửa từ trên thang xuống. Phía dưới, bọn lính bò lê bò càng về phía sau.
Các đội viên Nghĩa hòa đoàn khoái trí cười ha hả. Lúc này, một hồi kèn
vang lên từ trong đám binh, lính bộ binh được huấn luyện tốt của Hữu quân
xách súng chạy lên, vừa chạy vừa bắn.
Chứng kiến đợt tấn công của quân triều đình bị các đội viên Nghĩa hòa
đoàn dùng nước sôi, cháo bỏng, thuốc nổ và gạch đá đánh lui, quan huyện
mới thấy mình đánh giá thấp Tôn Bính. Ông cứ tưởng Tôn Bính chỉ giỏi