Hình 13. Mandala “Cửa sổ nhìn ra vĩnh hằng” của Jung
Cuối cùng, đã có một giấc mơ có tác động khác thường đối với ông.
Ông thấy mình ở Liverpool (nghĩa đen là “hồ của cuộc sống”), một thành
phố với những khu phố được sắp xếp tỏa ra xung quanh một hình vuông. Ở
trung tâm có một cái hồ tròn, giữa hồ là một hòn đảo nhỏ. Hòn đảo rực rỡ
ánh mặt trời trong khi mọi thứ xung quanh bị che mờ bởi mưa, sương, khói
và bóng tối lờ mờ. Trên đảo chỉ có một cây hoa mộc lan với những bông hoa
đỏ nhạt đang nở tưng bừng. Dù cái cây đứng trong ánh mặt trời, Jung cảm
thấy bản thân nó cũng đồng thời là nguồn ánh sáng.
Điều này có vẻ tổng kết lại tất cả những gì ông đã trải qua và tượng
trưng cho điểm ông đã đạt tới. “Khi rời khỏi Freud, tôi biết tôi đang lao vào
những điều mơ hồ. Xét cho cùng, ngoài học thuyết Freud, tôi không biết gì
cả, nhưng tôi đã có những bước đi vào chỗ tối tăm. Khi những chuyện đó
xảy ra, rồi khi có một giấc mơ như vậy, người ta cảm thấy đó là một ân
sủng” (Tự truyện, trang 190).
Lúc mọi chuyện đã qua đi, ông xem những năm “thí nghiệm” ấy là
những năm quan trọng nhất đời mình: “Mọi thứ cốt yếu nhất được quyết
định trong những năm đó” (Tự truyện, trang 191). Chúng quyết định tiến
trình phát triển tương lai của ông, cung cấp cơ sở cho bộ môn tâm lý trị liệu
mang tên ông. “Mọi thứ bắt đầu từ những năm ấy, những chi tiết sau này chỉ
là những bổ sung và làm sáng tỏ nội dung đã bùng ra từ vô thức khiến tôi bị
ngập chìm lúc đầu. Nó là prima materia, chất liệu sơ khai cho công việc của
cả đời” (Tự truyện, trang 191).
Bệnh sáng tạo
Đã có nhiều bàn luận về điều gì thực tế đã xảy ra với Jung trong giai
đoạn trọng yếu này của cuộc đời ông. Một trong những diễn giải thuyết phục