Marilyn Monroe, là căn cứ trên những ảnh chụp trong báo hàng ngày.
Marilyn Monroe trở thành một biểu tượng tính dục nổi tiếng và một truyền
kỳ ở Hollywood sau khi cô tự sát ở tuổi 36 vào năm 1962, cùng năm với
bức chân dung của Warhol. Qua kĩ thuật và phương pháp tái hiện của ông,
Warhol đưa ra bình luận về việc nữ diễn viên này trở thành một hàng hóa
và sức mạnh tiềm tàng của những hình ảnh được sản xuất đại trà.
Sự tái hiện Marilyn Monroe tồn tại một phần trong việc sử dụng ảnh
chụp như là cơ sở của hình tượng. Nhưng sự thực hoặc tính khách quan của
hình tượng được tái tạo một cách máy móc cũng dễ bị tổn thương với tính
đặc thù của sự hư cấu như bất cứ minh họa nào về chất liệu văn bản và
chúng ta không nên quên rằng nó là một nghệ phẩm trong quyền hạn của
riêng nó. Chẳng hạn, nhà nhiếp ảnh Man Ray bình luận về ‘vẻ ngoài giống
như thật’ (verisimilitude) của hình ảnh trong bức Cây vĩ cầm của Ingres (Le
Violon d’Ingres) - (Hình 22) của ông. Ở đây, chúng ta được giới thiệu một
hình khỏa thân nữ được nhìn từ phía sau lưng. Tư thế và tấm khăn đội đầu
quy chiếu về những bức tranh khỏa thân của họa sĩ Ingres, đặc biệt là hình
ảnh những người phụ nữ trong nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ của ông. Kỹ thuật vẽ
sơn dầu hiện thực chủ nghĩa của Ingres được hồi âm trong tính hiện thực
của bức tranh in theo phong cách nhiếp ảnh. Nhưng Man Ray đùa giỡn với
tâm lý chờ đợi của chúng ta để chấp nhận những gì chúng ta nhìn thấy như
là có thật, bởi hình dáng của lưng người phụ nữ cũng tái hiện một cây vĩ
cầm.