niệm này nguyên gốc bởi vì họ chưa từng được thấy một viễn kiến
khác.
Khi bắt đầu khám phá những gì hóa ra là một kho báu thông tin về
lịch sử phụ nữ, tôi vừa được phú cho quyền năng vừa được gợi cảm
hứng. Mối quan tâm sâu xa của tôi trong việc chia sẻ những khám phá
này qua nghệ thuật đã dẫn tôi tới việc tự hỏi phải chăng những hình
tượng về thị giác có thể đóng một vai trò trong việc làm thay đổi các
quan điểm đang thống trị liên quan tới phụ nữ và lịch sử của phụ nữ?
Judy Chicago, Bữa tiệc tối (1996), trang 3-4
Cái bàn ăn hình tam giác của Chicago có những sắp đặt về chỗ ngồi
tạo ra từ những ‘nghề thủ công’ (‘crafts’) truyền thống của người phụ nữ
như thêu thùa và đồ gốm, với tên của một phụ nữ nổi tiếng, chẳng hạn như
Virginia Woolf và Doris Lessing, xuất hiện ở mỗi chỗ ngồi. Điều này
dường như là một nỗ lực xứng đáng, thế nhưng - nhìn kĩ hơn - trên mỗi cái
đĩa, trái cây, và bông hoa, thoạt nhìn tưởng chừng như không có gì đặc biệt,
đều tạo thành những khuôn hình của cơ quan sinh dục nữ. Sự quy chiếu ám
dụ này về giới tính nữ được ngầm hiểu trong các trái cây và các bông hoa
điển hình cho sự nữ tính hóa nghệ thuật khi những yếu tố như vậy được coi
như những thứ mang tính cách trang trí hoặc đồ dùng gia đình. Tác phẩm
của Chicago đã có và vẫn còn có những người phê bình chỉ trích nó. Một số
nhà phê bình nữ quyền xem việc mô tả sinh học như là ý tưởng về định
mệnh. Mục đích của tôi khi trình bày nó ở đây là bởi nó nêu ra một số câu
hỏi quan trọng hơn về lịch sử nghệ thuật. Nó cho thấy bằng cách nào nghệ
thuật có thể có một mục đích xã hội rõ ràng và có thể là một phương tiện
hết sức kích động để chuyển tải các ý niệm. Ở đây, Chicago sử dụng kĩ
thuật kích động người xem khi chúng ta nhìn ngắm một điều gần như là
tầm phào, nhưng chẳng mấy chốc cái quen thuộc trở thành khiêu khích. Nó
cũng nêu lên chủ đề về người phụ nữ trong nghệ thuật và cho những nhóm
thiểu số khác. Thật dễ dàng cho phụ nữ, và cho những nhóm thiểu số, để
trở thành những phạm trù thứ yếu của lịch sử nghệ thuật. Điều này ngầm