ĐÀN ÔNG + ĐÀN BÀ = CUỘC SỐNG - Trang 26

thế này chỉ đến một lần duy nhất và không bao giờ có nữa, dù em
có sống bao nhiêu cuộc đời”.

Người đàn ông như ngọn gió đi hoang ấy đã nói như thế, sau

bốn ngày gần gũi bên cạnh một người phụ nữ xa lạ. Có tin được
không một tình yêu đến sau chưa đầy 100 giờ đồng hồ. Bốn
ngày, có đủ để biến một người xa lạ thành một người quen, một
người quen thành một người yêu và từ một tình yêu tưởng là tầm
thường, tưởng như chỉ là những phút giây nông nổi và bồng bột ấy -
trở thành bất tử? Tôi thì tin.

Người ta thường hay tiếc nuối về những thứ đã mất, những

tình cảm không có được và những người không thuộc về mình.
Nhưng tôi biết, Robert Kincaid và Francesca đã không hối tiếc vì
họ trân trọng từng khoảnh khắc đã có với nhau, từng giây phút họ ở
bên nhau và những ngày tháng sau này họ nghĩ về nhau.

n sau hình ảnh người phụ nữ chỉ biết đến góc bếp và chiếc

bàn ăn là một sự mãnh liệt của cảm xúc, cũng như bản lĩnh tuyệt vời
của một người vợ, một người mẹ. Đôi lúc tôi tự hỏi, nếu là tôi, không
biết tôi có đủ bản lĩnh đứng lại, ngồi trong xe ô tô để nhìn người
đàn ông của đời mình rời xa tầm mắt? Liệu tôi có thể chỉ nhìn và
khóc khi thấy ánh mắt thiết tha của người đàn ông đó? Liệu tôi có
bỏ tất cả lại để chạy đến, để được ngả đầu vào bờ ngực ấm và được
ôm trong vòng tay siết chặt? Mặc dù chưa bao giờ phải trải qua cảm
giác đó nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau khi những trách nhiệm,
ràng buộc, yêu thương tự do và hạnh phúc cùng lên tiếng giày vò và
giằng xé. Để rồi khi đưa ra quyết định, bạn chẳng thể làm được gì
hơn cho mình - thậm chí không thể kìm nén cả những giọt nước mắt.

Nếu Robert Kincaid và Francessca đến được với nhau, chắc gì

“Những cây cầu ở quận Madison” có thể ở lại trong lòng tôi lâu đến
thế; chắc gì đã khiến tôi gấp sách lại mà chẳng hiểu nước mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.