đội đã đáp sẵn đầy ở không cảng, chờ đợi những tân sinh mới tiến vào bằng
thư thông báo nhập học.
Đương nhiên sẽ không có phi thuyền phổ thông nào được phép hạ xuống
ở 3 khu vực trung tâm X, Y,Z, bởi vì những khu vực này là khu vực quân
sự trọng địa, chỉ chuyên để cho các quân hạm chiến đấu hạ xuống ngừng
nghỉ.
Mà lúc này, tại một góc trong khu vực đại sảnh của sân ga xe, một vài
thiếu niên đang tụ tập cùng nhau, một thiếu niên trong đó đang ngồi xổm
trên mặt đất, hai tay cầm một cái bánh bao bự chảng, trong miệng còn
ngậm một cây xúc xích, không coi ai ra gì đang lang thôn hổ yết nhai ngấu
nghiến. Hình tượng của cậu làm những người đi qua nhịn không được mà
nhíu mày.
"Xin cậu đấy Tạ Nghi, cậu có duy trì chút hình tượng nào hay không?”
Một thiếu niên xinh xắn như thiếu nữ nhịn không được cau mày hỏi.
"Lạc Lãng, tớ đói muốn chết đây..." Tạ Nghi một miệng đầy thức ăn khó
nói được thành lời, khó khăn lắm mới nói được một câu. Nhóm người này
chính là tiểu đội của Tề Long hẹn cùng báo danh ở đây.
"Chẳng lẽ lúc đi cậu còn chưa ăn sáng sao?” Hai mắt Lạc Lãng thập
phần bất mãn nhìn Tạ Nghi. Cũng sắp mười giờ rồi, không biết là tên này
rời giường lúc nào nữa.
Tạ Nghi làm nhiều việc cùng lúc, điên cuồng há mồm cắn hai phát bự,
cái bánh bao lớn trong tay biến mất ngay lập tức, cũng không cần nhai mà
trực tiếp nuốt trọn. Bất quá tốc độ ăn kiểu này khiến cho Tạ Nghi anh tuấn
thần võ, tuấn mỹ vô song của chúng ta gặp bi kịch bị bánh bao làm mắc
nghẹn…
Tạ Nghi liều mạng vuốt ngực, Lâm Trung Khanh thấy tình hình không
ổn vội chạy tới, lấy từ trong ba lô ra một bình nước, mở nắp rồi đưa cho Tạ