Nhiếp Phong Minh hộc máu không thể không làm gián đoạn đòn công
kích, hắn đột nhiên nhảy lùi ra xa khỏi Tề Long, vốn cho rằng Tề Long sẽ
ngay lập tức áp sát theo thế nhưng không thể tưởng được Tề Long vẫn
đứng ở nơi đó như cũ không cử động, chỉ có đôi mắt mở lớn, khóe miệng
mỉm cười làm máu tươi trào ra khiến vẻ mặt đầy máu trông cứng đờ mà
quỷ dị..
Nhiếp Phong Minh lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn người thiếu niên
không thể chinh phục trước mặt, cho dù tính tình của hắn trầm ổn thì lúc
này trong lòng cũng nhịn không được mà nôn nóng, hắn hận không thể
dùng một quyền đem người thiếu niên này đánh bạn, kết thúc trận đấu dai
dẵng này.
“Phong Minh, kiên nhẫn!” Lúc này, Nhiếp Phong Minh bỗng nghe thấy
giọng nói của lão đại quen thuộc, hắn quay đầu, quả nhiên Hoắc lão Đại
đang đứng bên dưới lôi đài nhắc nhở hắn.
Những người không phải là tuyển thủ, chỉ cần không lên lôi đài thì cho
dù đứng bên ngoài nhắc nhở tuyển thủ thì cũng không bị cho là phạm quy,
cho nên hành động đứng bên ngoài nhắc nhở Lý Anh Kiệt của Lăng Lan và
hành động nhắc nhở Nhiếp Phong Minh của Hoắc lão Đại đều thuộc loại
hành vi được chấp nhận, hai phương đều không có ý kiến.
Nhiếp Phong Minh gật gật đầu với Hoắc lão Đại, tâm tình vốn nóng nảy
cũng an tĩnh lại. Hắn lại lần nữa quay đầu nhìn chằm chằm Tề Long không
chút sứt mẻ, quả như Hoắc lão Đại nói, Tề Long bây giờ cũng không phải
là Tề Long như ở lúc mở màn, cho dù thoạt nhìn giống như bị phế một nữa
nhưng nếu muốn đánh bại thì trước tiên phải nghĩ biện pháp để vô hiệu hóa
chiêu thức chặn đòn đúng lúc kia.
Nhiếp Phong Minh hít sâu một hơi. Hắn động. Nhưng hắn không tiếp tục
tấn công chính diện nữa mà chuyển sang mặt bên, hắn cược rằng thân thể
rách nát kia của Tề Long không động đậy nữa.