Cửa khoang nổ mạnh một tiếng, vết nứt bắt đầu lan rộng ra. Lăng Lan
thấy thế liền quyết đoán mà ra chân, đem cửa khoang đá văng ra ngoài.
Áp suất trong khoang thuyền bị thay đổi đột ngột, không ít cơ giáp
không đứng vững mà đập lên thành chiến hạm, thậm chí có những cơ giáp
do đứng quá gần cửa nên ngay lập tức bị cuốn bay ra ngoài, trở thành một
ngôi sao trong vũ trụ, chợt léo rồi vụt tắt.
Lăng Lan nhìn những người bị cuốn ra khỏi chiến hạm bay vào vũ trụ,
nhìn bóng dáng họ dần mất hút rồi lóe lên ánh sáng tím, cô biết những
người đó đã kết thúc sinh mệnh trong cơn bão từ, lúc này cô quay lại nhìn
đồng bọn của mình, tất cả đều đã lui lại phía sau.
“Dùng toàn năng lượng đẩy xuống động cơ, mở tốc độ tối đa của cơ
giáp.” Lăng Lan ra lệnh rồi cùng tiểu đội của mình lao ra khỏi chiến hạm
vận chuyển.
“Tên đặc cấp sư sĩ kia đi theo chúng ta.” Vẫn luôn đứng áp trận đằng
sau, Tạ Nghị nhanh chóng nhắc nhở mọi người.
“Không cần phải quan tâm đến hắn ta.” Lăng Lan ném xuống một câu,
cô nhìn tốc độ đã dần dần chậm lại của Cơ Vô Bất Tu liền phân phó Tề
Long: “Cận Chiến, nhớ hỗ trợ Cơ Vô Bất Tu.” Tốc độ của những người
khác hiện tại xem ra cũng chưa có vấn đề gì.
“Tiểu Tứ, chủ hạm chỉ huy còn cách chúng ta bao xa?” Lăng Lan hỏi
Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ trả lời: “Với tốc độ hiện tại của chúng ta thì chỉ cần mười chín
phút bốn mươi bảy giây là có thể đuổi kịp. Bất quá, nhắc nhở lão Đại một
chút, bão từ có thể nổ trước thời gian dự đoán.”
“Ngươi đoán còn bao lâu nữa?” Lăng Lan chau mày.