Lăng Lan đột nhiên quay đầu, cô liền nhìn thấy một người thanh niên vẻ
mặt đẹp trai, sáng lóa xuất hiện. Ngườithanhniên đóthấy Lăng Lan quay
đầu liền nhiệt tình vẫy tay với cô. Đối mặt với khí thế bức người của Nhất
hào, anh ta tựa hồ không cảm giác gì.
Ánh mắt Lăng Lan co rụt lại, người thanh niên này tuyệt đối không đơn
giản. Cô có thể cảm nhận ra ràng khí thế áp người đến ngạt thở, khiến
người khác sợ hãi của Nhất hào, mà đối phương lại giống như không cảm
thấy gì, như vậy có nghĩa đối phương cũng rất mạnh có phải không?
"Từ bây giờ, Ngũ hào sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện cô, Cửu hàophụ
trách hỗ trợ." Nhất hào không để ý thái độ ngả ngớn của Ngũ hào, nói xong
cũng liền biến mất.
Cùng lúc đó, Cửu hào cũng xuất hiện, lúc nhìn thấy Ngũ hào khuôn mặt
vốn đang cười của cô cũng lạnh xuống: “Ngũ hào, đã lâu không gặp.”
"Cửu hào... thật sự là quá lâu rồi chúng ta không gặp nhau nha....Anh
kém chút vì em mà mắc bệnh tương tư một đêm bạc đầu đấy..." Ngũ hào
nhanh chóng chạy đến trước mặt Cửu hào, vẻ mặt kích động nắm tay Cửu
hào, vẻ mặt xuân tình, căn bản không để ý gân xanh đang nỗi lên trên trán
Cửu hào.
Nhìn hành vi không biết xấu hổ của Ngũ hào loại, Cửu hào quyết đoán ra
chân.
Ngũ hào chỉ hơi lùi về phía sau đã thoát khỏi phạm vi công kích của Cửu
hào, nhưng cũng không biết thu liễm, anh ta tiếp tục trêu đùa: "Cửu hào à,
vừa thấy mặt anh liền nhiệt tình như vậy, anh thật sự rất vui vẻ."
"Ngũ hào, đừng quên nhiệm vụ của mình, khả năng nhẫn nại của Nhất
hào không tốt như tôi đâu." Cửu hào hừ lạnh đạo, giống như đã sớm quen
thái độ không đứng đắn này của Ngũ hào, trực tiếp nhắc nhở anh ta không
nên đùa quá mức.