Đối mặt lời tán dương của Trình Viễn Hàng, Lâm Trung Khanh cố nén
kích động trong lòng nói: "Dạ vâng thưa thầy, em sẽ nỗ lực cốgắng."
Tuyệt vời, để lại ấn tượng tốt trong lòng chủ nhiệm thành công! Lâm
Trung Khanh tự cổ vũ mình trong lòng, cậu quay đầu nhìn về phía Lăng
Lan đang đứng thẳng khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt phia đối diện, trong lòng
có một tia do dự.
Nhưng khi vô tình nhìn xuống lôi đài và thấy vẻ mặt không che dấu tức
giận của Lý Anh Kiệt,tâm của cậu càng kiên định hơn.
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Lúc này tiểu Tứ cũng đã nhận ra dụng tâm của Lâm Trung Khanh, nó ở
trong không gian phẫn nộ giơ chân, muốn Lăng Lan phải giáo huấn thằng
nhóc đáng giận kia, tốt nhất đánh cho nó (Lâm Trung Khanh) không người
nhận ra luôn. Hừ, dám đánh chủ ý lên lão Đại nhà ta, bộ thấy lão Đại nhà ta
dễ bị đánh chủ ý như vậy sao?
Lúc này Lăng Lan cũng chả để ý tiểu Tứ, cô đang xem hồ sơ của Lâm
Trung Khanh. Hóa ra Lâm Trung Khanh là đứa trẻ thuộc tầng lớp bình dân,
tư liệu của N đời tổ tông trước đề là những người bình dân vô cùng bình
thương nhưng Lâm Trung Khanh lại có tố chất thân thể đạt được cấp S-,
tinh thần cấp 1, như vậy cậu chính là một trường hợp đột biến gen tuyệt
đối. Nhưng đứa trẻ này cũng quá đáng thương, vì lợi ích mà cha mẹ nó đã
đưa nó cho quân bộ, trở thành tài liệu nghiên cứu của quân bộ.
Chẳng qua, sau sáu năm nghiên cứu, Lâm Trung Khanh được xác định
chỉ là người may mắn được đột biến gen chứ không có giá trị gì về mặt đột
phá, kích phát gen. Đối với một tài liệu không còn giá trị nghiên cứu, quân
bộ liền thả đứa bé ra ngoài.
Đối với một người 3 không ( không quyền không tiền không thế ), thứ gì
có thể kích thích cậu ta khiêu chiến với mình chứ? Dù sao chỉ cần Lâm