“Biến……” Một đám người huyên náo nháo nhào, nói chuyện tuỳ tiện
không gì cấm kỵ, nhưng động tác trên tay lại thập phần tiêu chuẩn, thao tác
cơ giáp hình thú nhẹ nhàng mà nhảy vào bên trong rừng rậm, lén lút đi
theo, bảo vệ những đồng quân sinh bé nhỏ.
Tiểu đội Lăng Lan lấy Tề Long làm mũi tên, ở giữa là Hàn Kế Quân, hai
sườn là Lạc Lãng cùng Lâm Trung Khanh, cuối cùng còn lại là Lăng Lan
áp trận. Hàn Kế Quân thể thuật kém nhất, lúc còn chưa xác định được thực
lực của mãnh thú ở nơi này, Lăng Lan không thể không bày ra đội hình để
bảo vệ.
Một đường đội Lăng Lan đi thập phần bình tĩnh, không đụng tới mãnh
thú gì, sau khi đi được ước chừng ba bốn trăm mét hướng rừng rậm thì ánh
mắt Lăng Lan đột nhiên chợt lóe, đầu hơi hơi hướng bên trái, cô biết bên
kia có mãnh thú đang đến gần.
Vài giây sau, Tề Long cũng có cảm ứng, cậu chạy nhanh mở miệng nhắc
nhở nói: “Giống như có mãnh thú tới gần, mọi người chú ý.”
Mọi người nghe vậy đều nắm chặt binh khí trong tay, cố gắng chú ý
hướng phòng thủ của mình, ai cũng không biết mình sắp đụng tới mãnh thú
cấp bậc gì, nó sẽ từ hướng nào lao ra.
Không qua bao lâu, ước chừng vài giây, trong lùm cỏ ở bụi cây bên trái,
một bóng xám đột nhiên từ bên trong nhảy ra, mục tiêu mà nó lựa chọn
công kích chính là người đứng ở gần nó nhất, Lạc Lãng.
Sớm có chuẩn bị, Lạc Lãng vung vũ khí trong tay về bóng xám đang lưu
loát lao về phía mình, có lẽ Lạc Lãng phản kích quá mức nhanh nhạy khiến
đối phương không kịp trở mình, liền dễ dàng bị đánh trúng.
Một tiếng ngao thê lương vang lên, một bóng xám trên không trung bị
đánh bay ngược ra làm một động tác quay người rồi nhẹ nhàng đáp trên
mặt đất. Một kích mạnh mẽ của Lạc Lãng không gây thương tổn gì cho nó.