ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 153

Vừa nghe thấy từ “hôn” cô lập tức tắt luôn radio.

Tử Tề bất giác phì cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hiểu Khiết. Bàn tay

cô khẽ động đậy, cô thấy xấu hổ, bối rối nhìn Tử Tề.

Tử Tề nói: “Anh biết công việc của chúng ta đều rất bận, không có thời

gian hẹn hò. Cũng may hàng ngày chúng ta vẫn nhìn thấy nhau ở công ty.”

Hiểu Khiết thỏ thẻ: “Về cuộc họp báo, em rất cảm ơn anh! Tất cả là lỗi

của em, gây ra họa lớn như vậy.”

Tử Tề lắc lắc đầu: “Anh biết em chỉ sơ ý, anh không trách em.”

Hiểu Khiết lại nghĩ đến ‘chiếc hôn bất cẩn’ của mình và Thang Tuấn, áy

náy không nguôi.

Tử Tề an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, hãy quan tâm đến khẩu phần hạnh

phúc mà chúng ta cùng nhau nghiên cứu đi, em đã mang lại cho anh rất
nhiều cảm hứngtrong công việc, anh thực sự rất cần em.”

Hiểu Khiết cảm động: “bên anh thật tốt.”

“Anh cũng thấy vậy.” Tử Tề mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán

cô.

Dưới ánh sao đêm, Thang Tuấn một mình ngồi trên ghế xích đu nơi ban

công nhà nghỉ, chốc chốc lại ngước nhìn bầu trời. Anh liếc về chiếc xe của
Tử Tề, ngáp một cái rõ dài, lầm bầm: “Hai người kia tính không ngủ?”

Thời gian chầm chậm trôi đi, bầu trời đêm dần chuyển sang màu xanh

lam, rồi từ sắc đậm sang sắc nhạt, mặt trăng và các vì sao không biết đã
lặng lẽ lẩn trốn tự bao giờ. Trong xe, Hiểu Khiết và Tử Tề vẫn nằmtrên ghế,
các ngón tay lồng vào nhau.

Hiểu Khiết ngáp một cái: “Cuối cùng cũng đến lúc mặt trời mọc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.