Cô cẩn thận cất bộ váy dạ hội vào góc sâu nhất trong tủ, lấy các trang
phục khác chèn ra ngoài, sau đó đóng tủ lại, tạm biệt những hồi ức tốt đẹp.
Gấp quần áo cho vào vali, Hiểu Khiết vô tình thấy thỏ Peter mà Tom gửi
tặng đặt ngay bên cạnh. Cô ôm chú thỏ lên, thầm thì: “Peter, may mà vẫn
còn mày ở đây với tao...”
Peter lúc nào cũng mỉm cười như thế.
Cô đặt thỏ Peter vào trong, từ từ đóng vali lại.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Thang Tuấn lo lắng nhìn đèn cửa phòng,
ánh đèn vẫn sáng khiến người ta phải lo lắng, anh cứ liên tục đi đi lại lại.
Cuối cùng đèn cũng tắt, Thang Mẫn nằm trên giường bệnh được y tá đẩy
ra, thuốc mê vẫn chưa hết nên cô vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ ra ngay theo sau,
Thang Tuấn lại gần hỏi thăm: “Bác sĩ, tình hình thế nào ạ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Phẫu thuật rất thành công, đợi cho hết
thuốc cô Thang sẽ tỉnh thôi. Tối nay anh vất vả rồi, nếu quá trình bình phục
tốt thì khoảng một tuần là có thể xuất viện.”
Thang Tuấn thở phào, gật đầu.
Trong phòng bệnh, Thang Mẫn đang truyền nước, mắt nhắm nghiền.
Thang Tuấn ngồi bên giường bệnh, khẽ nắm bàn tay cô, không muốn rời đi.
Đêm hôm đó anh thức trắng, cứ ngồi bên cạnh chị gái vẫn rất yếu ớt
xanh xao, chốc chốc lại quan sát những thay đổi của cô, các chỉ số huyết áp
và chai nước truyền.
Đến khi trời tờ mờ sáng, y tá thay cho Thang Mẫn chai truyền mới,
Thang Tuấn mới dám gục xuống chợp mắt một lát.