ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 384

Thang Tuấn mỉm cười, “Chắc mẹ không ngờ là con đã quay trở về Spirit

Hoàng Hải. Không có mẹ che chở, có rất nhiều việc không thuận lợi lắm,
mỗi ngày con ngủ chưa đến ba tiếng. Nhưng con nghĩ qua đợt này sẽ tốt
hơn. Còn một tin tốt... Con muốn mẹ xem một thứ.”

Anh lôi trong túi ra bản kế hoạch lễ kỷ niệm năm nay, giơ ra trước mẹ,

vui vẻ nói: “Lễ kỷ niệm trung tâm thương mại năm nay do con phụ trách,
mẹ có bất ngờ không?”

Thang Lan vẫn vậy.

Thang Tuấn đặt bản kế hoạch xuống, chán nản: “Mẹ không lo con làm

hỏng một hoạt động lớn thế ạ? Nếu mẹ lo thì mau tỉnh lại chỉ bảo con đi.
Mẹ có biết không, hiện giờ những người bên cạnh chẳng ai muốn giúp con
cả, chỉ mình con đơn thương độc mã, con sợ mình sẽ làm hỏng việc, cũng
sợ sẽ làm hủy hoại danh tiếng của mẹ.”

Anh thở dài, buồn bã nói: “Suýt nữa con quên mất, mẹ cũng đang đơn

thương độc mã chiến đấu với chính mình. Mẹ phải nhanh tỉnh lại đấy nhé!”

Nhìn Thang Lan cô đơn nằm trên giường bệnh, Thang Tuấn vô cùng đau

lòng. Mắt anh đỏ hoe, dịu dàng nắm chặt tay bà, “Con hứa sẽ cố gắng, dù
chỉ có một mình, con cũng sẽ cố gắng, nhất định con sẽ làm thật tốt buổi lễ
kỷ niệm năm nay, để mẹ tỉnh dậy là có thể tự hào vì con. Cho nên mẹ cũng
phải cố gắng nhé, con xin mẹ, hãy mau tỉnh lại.”

Hai mắt Thang Lan vẫn nhắm nghiền.

Anh cười: “Mẹ, muộn rồi, con phải về đây, ngày mai con lại đến thăm

mẹ!” Anh đứng dậy, cầm ba lô và chùm chìa khóa, cúi xuống hôn lên má
mẹ rồi quay người rời đi.

Trong phòng khách sang trọng của Tăng gia, Đổng sự Tăng và các thành

viên trong hội đồng quản trị đang ngồi trên sofa, nhàn nhã hút xì gà, uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.