ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 440

với tôi như thế?” Dứt lời, Hiểu Khiết bê đĩa cơm bỏ đi, không để cho Sở Sở
có cơ hội phản bác.

“Cô! Lâm Hiểu Khiết!” Sở Sở nổi điên nhưng chẳng thể làm gì hơn.

Rời khỏi nhà ăn, Hiểu Khiết bước nhanh vào thang máy, tiếng lộc cộc

của giày cao gót như xuyên thẳng vào tâm trạng tan nát của cô. Sắc mặt cô
rất tệ, hơi thở dồn dập, cứ nghĩ đến những lời chất vấn của Sở Sở càng thấy
tệ hại. Cô ngẩng đầu nhìn đèn thang máy, bực mình, “Sao chậm thế này!
Mau xuống nhanh lên!”

Hiểu Khiết cáu bẳn ấn không ngừng vảo nút, nhằm làm vơi nỗi ấm ức.

Hành lang, Thang Tuấn và Hiểu Khiết đi từ hai hướng, đều chuẩn bị

bước vào phòng họp. Hai người nhìn thấy nhau từ xa, đều nặng nề lại gần.

“Thang Tuấn, sự việc lúc nãy em muốn nói rõ với anh.” Hiểu Khiết tính

giải thích.

“Nếu trước khi báo cáo, em có thể bỏ chút thời gian nói rõ với tập thể thì

đã không làm tất cả phải khó xử.” Thang Tuấn nhàn nhạt đáp. Hiểu Khiết
vẫn muốn nói thêm, nhưng anh đã đẩy cửa bước vào.

Cô nhìn theo bóng Thang Tuấn, tự hỏi liệu có phải mình đã sai.

Hiểu Khiết lắc đầu, hít một hơi thật sâu, cũng bước vào trong. Mọi

người trong nhóm nhìn thấy cô, ai ngồi đúng vị trí nấy, không dám lên
tiếng.

Cô cầm chiếc bút dạ, viết lên tấm bảng trắng mục tiêu của bản kế hoạch:

- Thứ nhất: Định vị thị trường

- Thứ hai: Mở rộng tỷ lệ thị trường đã có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.