ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 456

Hiểu Khiết nghe thấy âm thanh ồn ào của xe cộ, “Giai Nghi, cậu đang ở

ngoài đường à?”

Giai Nghi cười: “Tớ ra ngoài mua đồ, đang đợi Tiểu Mã đến đón. Sao

thế? Dạo này công việc có ổn không?”

Hiểu Khiết tiện tay cầm mấy tờ catalogue lên, ngồi xuống dựa vào thành

giường, mệt mỏi đáp: “Lúc đầu thì không, nhưng đã tìm ra hướng đi rồi, chỉ
là mệt quá.”

Giai Nghi lo lắng: “Từ lúc tớ mang bầu, mỗi lần cậu gọi cho tớ đều kể

chuyện vui thôi, có phải đã xảy ra việc gì? Thang Tuấn không ở bên giúp
đỡ à?”

Hiểu Khiết thở dài, chau mày: “Nỗi phiền muộn của tớ chính là Thang

Tuấn. Công ty muốn tớ và anh ấy, mỗi người dẫn một nhóm lên kế hoạch,
nhóm nào thua thì các thành viên của nhóm sẽ bị fire.”

Giai Nghi kinh ngạc, “Vậy chẳng phải giống như Romeo và Juliet ư?

Cậu mà thắng thì Thang Tuấn thế nào? Nếu Thang Tuấn thắng thì cậu phải
làm sao? Bây giờ rốt cuộc nên cầu nguyện để cậu thắng hay thua đây?”

Hiểu Khiết cúi đầu buồn bã, cô thu người lại, “Tớ cũng không biết. Bây

giờ ngay cả đi ngang qua anh ấy tớ cũng không biết có nên hỏi thăm hay
không. Viết tin nhắn động viên mà chẳng gửi đi được, không biết mọi người
trong nhóm có giúp được anh ấy không… Mấy hôm trước anh ấy ở công ty
làm thêm bị chảy máu mũi. Tớ rất muốn chạy đến hỏi anh ấy có cần tớ giúp
không, nhưng giờ sao tớ giúp anh ấy được? Trước kia Thang Tuấn ở Anh,
xa như thế nhưng chúng tớ vẫn hay tâm sự với nhau, nay anh ấy đứng ngay
trước mặt lại thành xa cách quá.”

Giai Nghi nghe Hiểu Khiết buồn bã kể khổ, mắt bất giác cũng đỏ hoe,

vừa thương vừa lo, “Cậu yên tâm đi, chắc bây giờ Thang Tuấn cũng đau
đầu giống cậu, anh ấy sẽ cảm thông thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.