ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 490

Thang Tuấn nhẹ nhàng gạt tóc cho mẹ, nắm lấy tay bà, kiên định hứa,

“Cảm ơn mẹ đã động viên con. Con sẽ nỗ lực, sẽ không dễ dàng để bị đánh
bại như thế đâu.”

Lúc này, điện thoại đổ chuông, là Đổng sự Tăng. Anh nhấc máy, “Alô?

Sớm thế này uncle đã tìm cháu ạ?” Vừa nói chuyện, vừa cầm túi rời khỏi
phòng bệnh.

Mặt trời chiếu rọi lên thảm cỏ xanh mướt của sân golf, Đổng sự Tăng

tươi cười nhìn theo quả bóng mới bay đi, quay sang Thang Tuấn đứng cạnh:
“A Tuấn, cháu không đánh hả?”

Thang Tuấn lắc đầu, “Không cần đâu ạ, cháu không quen vận động vào

buổi sáng.”

Đổng sự Tăng cười: “Ha ha, lúc ta ở tuổi cháu cũng không biết được lợi

ích của việc vận động buổi sáng, thực ra sáng sớm tỉnh dậy, vận động chút
xương khớp thì tinh thần cả ngày sẽ phấn chấn, có lợi cho sức khỏe.”

“Thực ra nếu phải vận động thì chạy bộ sẽ hợp với cháu hơn. Cháu

không giỏi chơi golf.”

“Ha ha, cháu tưởng uncle giỏi? Cũng chẳng có thời gian mà sáng nào

cũng dậy sớm đánh golf. Uncle từ việc này học được một điều.”

Thang Tuấn thắc mắc, “Gì ạ?”

“Những việc không phải sở trường, làm nhiều lần sẽ thành sở trường.”

Đổng sự Tăng cười hề hề, Thang Tuấn cười theo.

“Như cháu và chị cháu thôi, trước giờ lớn lên dưới sự che chở của mẹ.

Bây giờ Thang Lan đổ bệnh, hai chị em phải vất vả. Cháu cũng đừng trách
Thang Mẫn, nó cũng phải chịu áp lực rất lớn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.