ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 488

Bà vẫn không chút phản ứng. Anh thở dài, thoáng nản lòng, “Một mình

ăn tối thật tẻ nhạt, trước kia con sợ nhất bị mẹ càu nhàu, nhưng bây giờ chỉ
cần mẹ tỉnh dậy nói chuyện, dù mẹ có càu nhàu hay mắng mỏ con cũng
thấy sung sướng.”

Anh cứ nói, mắt bắt đầu đỏ hoe, nhìn mẹ mà giọng nghẹn ngào, “Mẹ,

con rất nhớ mẹ…”

Dường như nghe thấy tiếng gọi của con trai, đột nhiên ngón tay của

Thang Lan khẽ động đậy. Thang Tuấn không để ý thấy, lặng lẽ lau nước
mắt, chuẩn bị cầm bát đũa lên ăn cơm. Ngay sau đó vang lên tiếng rên,
“Tuấn…”

Thang Tuấn kinh ngạc ngẩng lên, cứ ngỡ nghe nhầm, lập tức nhìn về

phía Thang Lan, “Mẹ!”

Bà nằm ở trên giường, mi mắt động đậy, cuối cùng từ từ mở ra, chầm

chậm giơ tay về phía anh, “Thang Tuấn...”

Thang Tuấn xúc động nắm chặt bàn tay mẹ, “Mẹ!”

Thang Lan tỉnh rồi, bà yếu ớt nhìn Thang Tuấn, “Mẹ đã ngủ rất lâu ư?”

Thang Tuấn vui như muốn điên, ôm chặt lấy bà, nước mắt đầm đìa,

“Không có, không có.”

Thang Lan dựa vào thành giường, Thang Tuấn đút từng thìa canh gà cho

mẹ, còn cẩn thận dùng khăn lau miệng cho mẹ.

Thang Lan vui mừng nhìn Thang Tuấn, “Thời gian qua phải chịu không

ít ấm ức đúng không?”

Thang Tuấn lắc đầu, “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

“Sao vậy? Đột nhiên lại nói thế?” Thang Lan hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.