ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 489

Thang Tuấn không tự tin, “Con rời công ty rồi, con lại phụ lòng mong

đợi của mẹ.”

“Mẹ hỏi con, con có hối hận khi rời khỏi công ty không?”

Thang Tuấn nghĩ một lát, “Không, trước kia con là một kẻ vô trách

nhiệm, bỏ Hoàng Hải lại cho mẹ và chị, còn mình thì lười biếng ở Anh
không về. Bây giờ con không muốn trở thành gánh nặng cho người khác
nữa, con muốn chịu trách nhiệm với các thành viên trong nhóm của mình.
Dù cách con làm không thay đổi được thực tế là họ mất việc.”

Anh vô cùng hối hận.

Thang Lan nhẹ nhàng vuốt tóc anh, dịu dàng an ủi, “Không phải lo, mẹ

nghĩ họ sẽ hiểu tấm lòng của con. Đừng buồn như thế, biết chưa hả?”

Thang Tuấn gật đầu vâng lời, lời động viên của mẹ như một liều thuốc

trợ tim, anh mỉm cười: “Con biết rồi, mẹ ăn thêm chút nữa nhé?”

Anh lại xúc một thìa canh gà, Thang Lan mỉm cười, há miệng: “Con

cũng ăn đi.”

“Vâng.”

Ánh mặt trời từ từ chiếu vào phòng bệnh của Thang Lan, bát đĩa trên

bàn vẫn chưa được thu dọn. Thang Tuấn gục xuống bàn ngủ quên, nơi khóe
miệng vẫn mỉm cười. Cho đến khi ánh dương đâm vào mi mắt, anh mới từ
từ tỉnh dậy, nắn nắn cổ, vặn người cho đỡ mỏi.

Tiếng máy móc vẫn kêu tít tít, anh nhìn lên giường bệnh, Thang Lan vẫn

hôn mê.

“Hóa ra là mơ...” Anh thoáng thất vọng, nhưng rất nhanh tự động viên,

“Ít nhiều cũng là một giấc mơ đẹp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.