ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 673

Đổng sự Thái háo sắc khẽ xoa bàn tay Thang Mẫn: “Cầm tay thôi, có

nhất thiết phải phản ứng mạnh thế không? Yên tâm, tôi biết em vẫn còn
thấy lạ, tôi chỉ muốn nuôi dưỡng tình cảm giữa hai ta thôi.”

Thang Mẫn khẽ chau mày, nén cảm giác buồn nôn, mỉm cười, “Tôi

biết.”

Rời khỏi nhà hàng, Thang Mẫn đến bệnh viện, ngồi trước Thang Lan,

trông cô như vừa bị một cơn giông bão tàn phá, hoang mang vô định.

Cô nắm lấy tay bà, nhìn người mẹ vẫn hôn mê, thì thào: “Mẹ ơi, con sắp

kết hôn rồi.” Thang Mẫn thẫn thờ.

Biểu đồ điện tim của Thang Lan hiển thị chút rung động nhỏ.

Cô ngắm khuôn mặt ngủ say của bà, mắt chợt đỏ hoe, nước mắt tràn mi,

“Công ty xảy ra một số vấn đề, nhưng mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ
giải quyết hết...”

Thang Mẫn òa khóc nức nở, nghẹn ngào. Cô dừng lại một lát để điều

chỉnh tâm trạng, sau đó cầm lấy tay bà: “Trong lúc mẹ nghỉ ngơi, con sẽ
thay mẹ bảo vệ công ty.”

Nước mắt bất giác cứ lã chã rơi. Cô nghiến răng, quệt mặt, mỉm cười,

“Mẹ, mẹ mau tỉnh dậy được không? Con thực sự, sắp không chống đỡ nổi
nữa rồi...”

Cô gục xuống thút thít, không nhìn thấy khóe mắt Thang Lan chảy

xuống một giọt lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.