ĐẲNG CẤP QUÝ CÔ - Trang 72

Trong không gian ấy, Lọ Lem đang mang một đôi giày cao gót của

Chanel, đứng bên cạnh chiếc xe ngựa bí ngô, cô bé quàng khăn đỏ choàng
trên mình một chiếc áo khoác của Hermes, tay xách một giỏ táo đi về phía
ngôi nhà gỗ, nàng tiên cá ngồi trên tảng đá ven biển, trên cổ đeo chuỗi dây
chuyền kim cương, Aladin và công chúa với phong cách Trung Đông, ngồi
trên tấmthảm da cừu của Kashmir bay về phía sa mạc và lâu đài…

Nhìn mặt tiền trưng bày đã hiện thực hóa giấc mơ trước mặt, anh thực

sự hài lòng và tánthưởng. Đi dọc về phía cuối, phần bối cảnh người đẹp ngủ
trong rừng, một vài chi tiết vẫn chưa xong, Tử Tề ngạc nhiên khi phát hiện
Hiểu Khiết vẫn đang đứng điều chỉnh manơcanh.

“Mày dính vào cho tao nhờ đi!” Hiểu Khiết gắng hết sức gắn cánh tay bị

gãy của manơcanh lên, dùng keo cường lực rồi mà năm lần bảy lượt vẫn
thất bại. Cứ tưởng được rồi, nhưng buông tay ra là lại rơi ngay xuống ngay.

“Trời ạ!” Cô cầm cánh tay gãy đó, lo lắng vô cùng.

“Cô không thể yên lặng nổi một phút hả?”

“A…Giật cả mình! Sao anh lại ở đây?” Một chiếc túi nilon bỗng nhiên

xuất hiện trước mặt, khiến Hiểu Khiết giật nảy mình, ngẩng đầu lên mới
nhận ra Tử Tề.

Tử Tề nói: “Tôi ở lại công ty tăng ca mấy ngày nay rồi, vốn định về nhà

ngủ bù, nhưng lại bị âm thanh quái quỷ của ai đó gây chú ý. Cô làm tốt đấy
chứ, mang đến cho người ta một cảm giác rất tươi mới!” Anh cười, lấy cà
phê từ túi nilon ra đưa cho cô.

Hiểu Khiết rất ngạc nhiên, cái tên vừa khó chơi lại vừa khó ưa này khen

mình, nhưng được anh ta công nhận cũng vui thật đấy.

“Cảm ơn.” Hiểu Khiết đón lấy cốc cà phê, không cẩn thận thế nào xô

phải con manơcanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.