đối tượng mà mọi người nhắc đến, thật sự là ở trên cao, thật sự là ngoài tầm
với. Cho tới nay cô đều thực an phận làm một thính giả, nhưng trời biết, cô
có bao nhiêu lần muốn xông lên trước mặt những người này, dào dạt đắc ý
tuyên bố rằng, người các nàng nói chính là người đàn ông của cô, là của cô!
Nhưng cô không dám nói, cũng không thể nói, cô thậm chí từng thỉnh cầu
qua Phương Khiêm đừng đem quan hệ của bọn họ nói ra. Không phải cô
không biết tốt xấu, cô chỉ là sợ hãi, sợ hãi quan hệ này một khi làm sáng tỏ,
sẽ đi vào ngõ cụt, đồng nghiệp bàn tán, dư luận truyền thông, còn có áp lực
từ gia đình của anh. Tất cả những điều đó đều có khả năng đem hạnh phúc
nhỏ bé cô trộm được dập nát, cho nên, cô thật sự không thể mạo hiểm.
Tình trạng hiện tại như vậy cũng thật tốt, chỉ cần anh có thời gian dành cho
cô một chút ân cần, dịu dàng, chỉ cần trái tim anh tạm thời dừng lại ở nơi
cô, chỉ cần như vậy, thì tất cả đều sẽ không sao.
Phương Khiêm cúi đầu nhìn vào lòng mình, cảm thấy cô gái nhỏ đang suy
tư, khuôn mặt phấn nộn trắng nõn, giống như đang dụ dỗ anh cắn một
ngụm. Vì thế, anh tất nhiên không bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lấy tay nâng
cằm cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng nóng bỏng của cô.
Giản Tình ngửa đầu đón nhận nụ hôn sâu dịu dàng của anh, khóe môi hơi
hơi hé mở, nghênh đón đầu lưỡi anh tiến vào. Mặc dù hai người đã trải qua
vô số lần hôn nồng nhiệt, nhưng mỗi khi đầu lưỡi anh liếm trên làn môi cô,
thân thể cô đều không thể ức chế run nhẹ. Đầu lưỡi kia, giống như mang
theo một dòng điện lưu, làm cho đầu óc cô như điện giật, choáng váng.
Hai người chịu đủ nhớ nhung, bắt đầu đói khát mút mát lẫn nhau, như muốn
đem đối phương nuốt luôn vào bụng.
Đầu lưỡi anh linh hoạt cuốn lấy miệng cô, sau khi nhẹ nhàng liếm mút làn
môi dưới của cô, liền vội vàng cấp bách tiến vào trong, cùng cô dây dưa
trao đổi nước bọt, liên tục phát ra những âm thanh làm người ta phải đỏ mặt
thẹn thùng.