Chương 33
N
ông thôn thuần phác, không có những ồn ào náo động của thành phố, hơn
nữa không khí lại rất an nhàn, yên tĩnh, không có áp lực công việc. Buổi
sáng ngày thứ hai sau khi về nhà, Giản Tình thoải mái ngủ đến lúc tự nhiên
tỉnh. Nhiều năm làm việc bên ngoài, mỗi lần về nhà, Giản Tình luôn cảm
thấy ở nhà thì chẳng phải làm gì, đây là loại hưởng thụ khiến cả thể xác lẫn
tinh thần đều sung sướng.
Rửa mặt chải đầu xong, Giản Tình xuống nhà, những người khác trong nhà
đều đã đi làm việc của mình. Mẹ Giản Tình thấy con gái xuống lầu liền làm
cho cô bữa sáng, sợ làm sớm quá thì cháo sẽ bị nguội.
Giản Tình bưng bát cháo lên, húp mấy miếng, phát hiện ra ba và em trai
không có ở trong nhà, liền quay sang hỏi mẹ: “Tiểu Diệp và ba đâu hả
mẹ?”.
Mẹ Giản Tình cầm cái chậu nhựa, đi ra bên ngoài, đáp: “Đang ở bên ngoài
giết ngỗng”.
Quê Giản Tình ở vùng duyên hải, lễ mừng năm mới có rất nhiều tập tục,
nhưng trong đó quan trọng nhất chính là mỗi nhà đều phải giết ngỗng để
cúng thần linh. Đem con ngỗng béo bỏ vào nước sôi, rồi cho các hương liệu
thượng phẩm vào, nấu mấy giờ liền thì hương liệu đều thấm cả vào ngỗng.
Trước đây, Giản Tình rất thích ăn món này, nhưng lúc đó cuộc sống của mọi
người còn khó khăn, muốn ăn thịt ngỗng thì đều phải chờ đến Tết mới được
ăn, hơn nữa, mẹ còn tiếc nên bắt cả nhà phải ăn kèm với 2, 3 bát cơm, mà
cũng chia thành rất nhiều bữa. Có đôi khi, lễ mừng năm mới vào những
ngày nóng oi bức, thịt ngỗng để lâu mà không ướp lạnh thì dễ bị ôi thiu, vì