Giản Tình vội vàng xua tay: “Không cần, Thái quản lí, anh hình như chưa
ăn gì, nên ở lại ăn thêm đi.”
Thực ra chỉ là một câu khách khí, nhưng trong tai Thái Minh Cường lại
thành một câu quan tâm đầy tình cảm, chỉ thấy Thái quản lí hai mắt tỏa
sáng: “Không có, tôi thật sự ăn no rồi, nơi này lại xa công ty, tôi nên đưa cô
về.”
“Việc này……” Giản Tình khó xử, một bàn tay đưa ra sau lưng, âm thầm
ngoắc ngón tay với Phương boss bên kia, ý bảo anh nhanh giải vây thay cô.
Động tác này làm cho Phương Khiêm cảm thấy thực hưởng thụ, cười khẽ
một tiếng, bộ dáng cô gái nhỏ lúng túng như vậy, thật là thú vị: “Thái quản
lí, Lưu trưởng phòng bọn họ uống nhiều rồi, xem ra làm phiền anh ở lại
chăm sóc, về phần Giản trưởng ban, thì để tôi tiện đường đưa về.”
Boss lớn đã mở miệng, khí thế thong thả đáng tin, trong nháy mắt giết chết
mọi người, đặc biệt là Thái quản lí đang tràn đầy nhiệt tình lập tức ủ rũ,
không dám không nghe theo sự sắp xếp.
Trở lại trong xe, Giản Tình đã ủy khuất mấy lần: “Khiêm, anh cố ý chọc
em.” Nghĩ lại vừa rồi anh vẫn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Thái
quản lí cùng động tác của cô, trong lòng Giản Tình tăng thêm vài phần ai
oán, nam nhân này đôi khi cũng thực ác liệt .
Phương Khiêm cũng không lập tức khởi động xe, mà vươn người về phía
cô, cánh tay chụp tới, dễ dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu hung tợn in lên môi
cô một nụ hôn nồng nhiệt triền miên. Trong miệng anh còn lưu lại mùi rượu
thơm ngọt, cùng đầu lưỡi dây dưa, khiến cho cô cũng cảm thấy say rượu, cả
người choáng váng vui sướng.
Chờ anh khởi động xe, mở một nửa kính ra, không khí lạnh từ cửa sổ tiến
vào, làm cho Giản Tình đang mơ màng hồi tỉnh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ,
hình như không phải đường về công ty .