“Đi đâu vậy?” Giản Tình nghi hoặc hỏi nam nhân bên cạnh.
“Em vừa rồi có người hầu hạ, ăn no rồi, nhưng anh vẫn còn đói bụng.”
Phương boss mân miệng, tuy miệng anh nói những lời này nghe như đùa
nhưng lại tràn đầy ý ghen tuông làm Giản Tình suýt chút nữa bị sặc.
Giản Tình chăm chú nhìn chiếc xe vẫn chạy về phía trước, thật lâu sau cũng
chưa đáp lại lời của anh. Phương Khiêm cũng ý thức được trong lời nói của
mình quá mức ghen tuông, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên ngượng
ngùng, cũng không chú ý cô nữa. Nào ngờ vừa qua khỏi một ngã ba, Giản
Tình lại bật cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy vang lên, đến lúc
không nhịn được nữa, tiếng cười vang ra khắp xe.
Phương Khiêm bị cô cười đến ngượng ngùng, bên tai hơi hơi nóng: “Cô gái
này, em cười đủ chưa ?”
“Ha ha……, Khiêm, nhìn anh ghen thật là đáng yêu nha! “Giản Tình đưa
tay lau đi khóe mắt ướt, khó khăn lắm mới ngưng được tiếng cười, chỉ có
một chút ý cười vẫn lưu lại ở trên khóe môi. Không có cách nào, thấy bộ
dáng khẩn trương của anh thật sự làm người ta vui vẻ .
Phương Khiêm khẽ hừ một tiếng, lấy trầm mặc đáp lại.
Không lâu sau, xe dừng ở trước một nhà hàng cổ kính, ông chủ của nhà
hàng này là người địa phương, chủ yếu kinh doanh đặc sản phương Nam.
Bởi vì hợp khẩu vị của Phương Khiêm nên nhà hàng này trở thành nơi
thường xuyên đến của hai người. Anh và cô vừa xuống xe liền có người đón
đưa lên, không hỏi chuyện gì cứ thế một mạch đưa bọn họ tới một căn
phòng trang hoàng lịch sự, tao nhã nằm riêng ở tầng hai. Do Phương Khiêm
ngại phải đặt phòng phiền toái, nên đã đặt thuê lâu dài, vì vậy khi hai người
đến nơi liền có người quen đến phục vụ, sau đó có người tiến vào giới thiệu
các món ăn chính hôm nay. Ông chủ nhà hàng còn tiến vào chào hỏi đôi lời
với Phương Khiêm.