ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 115

nong nóng trong ấy đang rỉ ra các ngón tay mình. Chúng tôi cứ thế đứng
giữa đất trời ép chặt vào nhau không biết đã bao lâu. Rồi, cả hai trong tư
thế ghì xiết cùng nằm xỏa ra trên tấm ni lon mỏng và phút chốc tôi vật ngửa
nàng, tuân theo cái bản năng sinh tồn của loài người từ thủa hồng hoang,
thúc bừa xuống mà không hy vọng trúng được mục tiêu. Chẳng mấy chốc
không thể kiềm chế được trong cơn hoan lạc, tôi xối xả sớt ra thứ mạng
nhện dính ướt trắng xóa càng như đang bọc chặt hai người vào nhau. Rồi,
lại hồi tỉnh tiếp tục ép chặt và lần này có sự trợ giúp của bàn tay nàng, của
tôi thực sự lọt vào, nàng khẽ nhăn mặt, thốt lên: Đau! Rồi cả hai đều lắng
nghe tiếng óc ách không dứt của hoan lạc kỳ diệu mà không thể có sự
chuyển động trong dạng lỏng nào khác có thể tạo ra được. Bỗng phảng phất
mùi thơm hoa nhài quyến rũ từ nơi “nõn-nường” gặp nhau ấy thoát ra và
bọc chặt chúng tôi vào nhau trong không gian hẹp của cái lều vải dù. Cơn
say tình giảm độ nhiệt chút ít, khi nàng chợt vặn mình hất nhẹ tôi xuống và
nhỏm dậy lấy từ dưới mông ra cái khăn mùi xoa trắng tinh có thấm những
giọt máu tươi, đưa tôi xem. Và nàng nhìn tôi mỉm cười mãn nguyện.Tôi
gắn chặt môi hôn môi nàng thay cho lời cảm ơn về việc nàng đã dành trọn
vẹn trinh tiết cho tôi.

Phía vực sâu, mặt trời rực như cục than đang nguội dần từ từ lặn

xuống, khúc sông Uyển đang màu đỏ tía chuyển sang tím thẫm. Đó là khi
màn đêm buông xuống, cũng là khi tôi và nàng đã no nê trong cuộc khảo
thí đầu tiên về nhau. Tiếp đến, cả hai trở dậy để no bụng. Đều ăn rất ngon
miệng, hết sạch hai nắm cơm, hăng gô thịt gà và uống gọn nửa ống nước
trong khúc nứa ngộ. Chẳng mấy chốc, sương mù ào ạt vây quanh lều vải
dù, ngoài trời đã khá lạnh, đem cái tê buốt vùng núi đá lọt vào lều. Nhưng
chúng tôi chẳng thấy chút lạnh nào, lại nhanh chóng quấn chặt vào nhau,
sưởi ấm cho nhau trong cái chăn đơn mỏng. Động phòng hoa chúc sớm hai
ngày đấy nhá, nàng xỉa ngón trỏ vào trán tôi, thì thào: Đáng ghét, háu ăn!
Câu nói ấy chỉ khơi gợi bắt đầu cuộc “ăn” ngấu nghiến mới. “Bát” đầu đến
“bát” thứ hai, thứ ba cứ chậm dần, kéo dài đến tận “bát” thứ năm mới thực
sự là “no”. Tất nhiên, lần này có khác lần trước, đó là vừa “ăn” vừa hét lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.