ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 147

mới được nghe tiếng chim rừng hót, được nhìn thấy nắng đọng trên chồi
non và được hít thở không khí thanh sạch của núi rừng buổi ban mai. Lòng
tôi cũng nhẹ nhõm được đôi phần. Bỗng bố ngồi bên hỏi khẽ:

- Con nghĩ thế nào mà bỏ nhà đi như vậy?

Tôi vặt một lá cỏ cạnh ghế và vò nát, lát sau mới trả lời:

- Không biết chị Hường có bao giờ nói với bố không, con và chị ấy

buồn về gia cảnh nhà ta lắm.

- Bố biết. Bố có lỗi với chị em con…

- Cả với mẹ nữa chứ. Những ngày qua con thương mẹ nhiều. Sao bố

lại cứ luôn lừa dối mẹ? Từ hồi ở lâm trường bố đã như vậy rồi. Đến giờ con
vẫn không quên được tiếng bố trong bụi sim nói với cô Ngát vườn ươm lúc
chỉ có hai người với nhau trên đồi. Con vẫn nhớ tiếng nổ “bụp” của những
cái phích bị bố đập trước mặt mẹ. Con vẫn nhớ…

- Thôi, - Bố gạt đi- con nhắc lại làm gì cho bố đau lòng. Bố muốn

quên chuyện đó từ lâu rồi để làm lại từ đầu. Những ngày con bỏ nhà đi vừa
qua, làm lương tâm bố cắn rứt nhiều lắm. Bố đã sai quá.

Tôi chợt nhìn sang, thấy đôi mắt ông âu sầu, ngấn lệ. Lần trước ông

cũng khóc và cũng nói là rất ân hận, rồi lại tái diễn những việc tồi tệ, liệu
lần này có lặp lại như lần trước không? Tôi bỗng nghi ngờ sự sám hối của
ông. Trẻ con đến trường để học và để thầy sửa cho những thói hư tật xấu,
chứ làm gì có trường dạy và uốn nắn cho người lớn như thế? Tôi tự nẩy ra
câu hỏi ấy. Và chợt nghĩ ngay được câu trả lời: à phải rồi, có đấy, là nhà tù,
người lớn phải vào tù là để sửa những lỗi lầm, bỏ những thói hư tật xấu của
mình đã phạm phải ngoài đời! Ông Dương Tiến, chị Bích Thuận rồi đây sẽ
phải ra tòa, liệu bố và mấy tòng phạm khác có phải đứng trước vành móng
ngựa không? Tôi bỗng co rúm người lại khi nghĩ đến việc phải đối mặt với
câu hỏi nghiệt ngã ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.