ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 28

Ông ngồi bên thì nhòm tôi lướt qua một lượt, rồi ra chiều trách cứ bà

chủ quán là không biết đánh giá con người:

- Chán mớ đời cho cái bà này. Tuổi tác như bác, bệ vệ trán cao lông

mày rậm như bác nếu là công an, quân đội thì cấp đại tá, thiếu tướng, thèm
đi điều tra vụ việc như bọn trẻ ranh èng èng cấp uý à.

Tôi quay sang ông ta bật cười mà bảo đúng tôi là thiếu uý công an

hình sự đi tập sự điều tra vụ việc đây. Thêm một mẻ cười rung quán. Nghe
tôi hỏi đường lên Uỷ ban tỉnh, ông khách liền rối rít bảo, bác cứ ngồi sau
em, rước tận nơi, giá rẻ bất ngờ. Em là xe ôm chính khựa.

3

Tôi linh cảm ông giáo sư kia sẽ tìm mọi cách để sớm tra ra gốc gác

của tôi. Tôi vừa định nghỉ ở nhà cho sạch kinh, đã nghe bà chủ điện đến
nói, chú công an hộ khẩu sáng nay vào quán tìm mày. Công an nắm rõ lai
lịch bọn tôi như trong lòng bàn tay, muốn úp nơm lúc nào chẳng được,
nhưng bọn tôi vẫn yên tâm hành nghề vì đã có bà chủ lo lót, họ cũng lờ đi.
Khi tôi về thành phố này, biết thể nào trên nhà cũng bổ đi tìm, nên mới có
hơn nửa tháng đã chuyển chỗ trọ mấy lần, thay sim điện thoại. Ông giáo sư
sẽ gọi điện về nhà tôi hỏi xem tôi đã về chưa, kiểu gì ông chẳng báo địa chỉ
của Phong Vị Quán với bố mẹ tôi.

Cao chạy xa bay trước vẫn hơn. Tôi đã tích được một ít tiền, lại có

thêm món ông giáo sư vừa đưa, tốt nhất đi du lịch xa một chuyến cho đã.
Tôi chọn Vịnh Hạ Long, nơi mới biết trên đài báo chứ chưa được đến lần
nào. Tôi lẳng lặng thu xếp hành lý, một cô cũng ở tỉnh lẻ mới về thành phố
trọ cùng phòng hỏi đi đâu, tôi chỉ nói ngắn gọn: Phắn! Vừa ra khỏi ngõ, tôi
nhẩy xe Hoàng Long, sực nhớ trên nhà tôi còn có cái đĩa bài hát ca ngợi
công ty xe khách liên tỉnh này: “Anh đưa em về Hải Phòng/ Cùng ra bắt xe
Hoàng Long…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.