ĐÁNH ĐU CÙNG SỐ PHẬN - Trang 4

được khỏe thân vẫn có tiền, lại thỏa thuê ngắm trời, ngắm bọn nhóc nô đùa.
Từ ngày bỏ rừng về xuôi, lạ là tôi toàn gặp bọn cưa sừng làm nghé, chứ ít
gặp bọn choai đi hoang. Nhiều lão nom rõ là ông cốp, đạo mạo, bụng phệ
đi lại lạch bạch hệt dáng ông bô bất hảo của tôi ở nhà (bố tôi chủ tịch huyện
cũng là cốp). So với những đứa cùng trang lứa tôi có nhiều điểm trái tính
trái nết, ở lớp vẫn gọi tôi là con “quái vật”. Hồi học lớp 10, cô giáo văn
chẳng đã có lần khen tôi trước lớp: Em Diệu Thúy có khiếu quan sát sự
việc, suy nghĩ sâu, tả cảnh hay, viết ít lỗi chính tả, mai đây sẽ trở thành nhà
văn chí ít cũng nhà thơ (cô coi làm văn khó hơn làm thơ). Nhưng thật trớ
trêu, chỉ sau lần cô giáo đoán hậu vận cho tôi như thế có một năm rưỡi, tôi
trở thành con điếm. Điếm chuyên nghiệp. Bà chủ bảo: Đứa nào hành nghề
ở đây đều là điếm chuyên nghiệp cả, đều có tên trong sổ đen công an cả.
Nhưng không việc gì phải hãi, tao đã đấm mõm hết, rải tiền từ thành phố
đến quận, phường rồi. Một khi tôi đã phẫn chí bỏ nhà đi bụi, thì điếm
chuyên nghiệp hay điếm nghiệp dư cũng chỉ là một nghề mạt hạng nhất
trong mọi thứ nghề trên đời này mà thôi. Chấp hết!

Trời mỗi lúc mỗi nắng gắt. Thằng bé trượt máng nước chán chê, tìm

tôi đòi ăn kem cốc. Tôi lần túi. Nắm tiền lẻ vào cổng mua vé xong nhét sau
quần bò bị rơi từ lúc nào không hay. Thằng bé cứ đổ rịt cho tôi lấy cắp tiền
của mẹ nó, bảo rành rành lúc đi mẹ đưa chị tờ năm mươi ngàn, tiền vé hai
mươi ngàn còn ba mươi ngàn chị giấu đâu? Tôi định tát cho nó một cái,
nhưng nghĩ con bà chủ mà phải kìm tay. Nhưng thằng bé nhất định đòi lại
tiền, còn nhẩy choi choi xỉa vào mặt tôi. Tôi bảo, tiền bị mất thật tao không
giấu. Nó càng làm tàng. Cáu sườn, tôi đẩy nó một cái ngã chỏng vó xuống
bãi cỏ. Nó khóc toáng, đéo lắt đầy mồm. Đúng lúc ông đầu hói đeo kính
trắng đến, miệng cười mắt nheo hỏi sao chị em làm ầm ĩ thế? Thằng nhóc
được thể vùng ngay dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi: Đồ con điếm ăn cắp! Tôi
choáng. Hoa cả mắt, rụng rời cả chân tay. Nếu ở nhà nó chửi thế, chửi nữa
tôi cũng chẳng coi là gì, không chấp đồ chíp hôi, ở đây xung quanh bao
nhiêu người đang quây lại, bao nhiêu ánh mắt dọi cả vào tôi, có lỗ nẻ nào
mà chui xuống. Bỗng ông đeo kính nghiêm mặt bảo với thằng nhóc là cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.