DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 208

Giường và rương là đồ gỗ duy nhất trong phòng. Căn phòng

sạch sẽ, hầu như không có vết bẩn hay lộn xộn nào. Điều đó làm
Madelyne mỉm cười. Nàng không hiểu tại sao nó khiến nàng hài
lòng nhưng nàng vui vì điều đó chứng tỏ Duncan không thích bừa
bộn giống nàng.

Vậy tại sao hắn lại để cho đại sảnh bẩn đến thế? Việc đó chẳng

còn quan trọng với nàng, giờ nàng đang xem xét nơi ngủ của hắn.
Nàng quyết định sẽ hỏi hắn về điều đó khi hắn có tâm trạng tốt tốt.
Madelyne mỉm cười vì nàng thấy mình có thể trở thành người phụ
nữ kỳ quặc trước khi Duncan có được một sự thay đổi đáng chú ý
như vậy với tính khí của hắn.

Duncan hình như chẳng có vẻ gì vội vàng thả nàng ra. Hắn bước

đến lò sưởi, tựa vai vào mặt lò sưởi và bắt đầu chà xát qua lại, rõ
ràng là để xoa dịu cái ngứa đột ngột. Madelyne ôm chặt lấy hắn để
khỏi rớt xuống sàn. Ôi Chúa, nàng ước gì hắn đang mặc áo. Nó
không đứng đắn, nàng tự nhủ, vì nàng muốn chạm vào làn da hắn
quá nhiều. Duncan giống như vị thần bằng đồng. Da hắn ấm, và
lòng bàn tay nàng đang đặt trên vai hắn, nàng có thể cảm thấy
những cơ bắp căng cứng vạm vỡ dưới đầu ngón tay nàng.

Nàng ước có thể hiểu được phản ứng của nàng đối với hắn. Tại

sao ư, tim nàng lại đập điên cuồng. Madelyne thu hết can đảm lướt
nhìn lên và thấy Duncan đang chăm chú nhìn nàng. Trông hắn quá
đẹp trai. Nàng muốn hắn xấu xí. “Anh định ôm tôi suốt đêm sao?”
giọng nàng cáu kỉnh một cách buồn cười.

Duncan nhún vai, gần như thả rơi Madelyne. Nàng vội chộp lấy

hắn và khi hắn toét miệng cười với nàng thì nàng mới biết hắn cố
tình làm thế chỉ để nàng phải bám vào hắn.

“Trả lời câu hỏi của ta trước, rồi ta sẽ thả cô,” Duncan ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.