DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 253

khi chạy tới góc xa nhất của căn phòng và đứng đó run rẩy như một
đứa trẻ. Nàng điên cuồng cột lấy đai áo choàng dù thậm chí nàng
biết Duncan không thể nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ được, và vì
Chúa, không có nỗ lực nào của nàng được đáp đền cả.

“Madelyne, tránh xa cánh cửa.”

Giọng hắn quá nhẹ nhàng. Điều đó khiến nàng ngạc nhiên.

Madelyne nhíu mày, chờ hắn đe dọa. Và tại sao hắn không muốn
nàng đứng cạnh cánh cửa?

Câu trả lời của nàng đến đủ sớm. Một tiếng động vang ra, nàng

ngảy lùi lại, va đầu vào bức tường đá. Madelyne kêu rên rỉ khi thanh
gỗ gãy ra như một cành cây, và sẽ làm dấu thánh nếu nàng có thể để
tay nàng tự do từ cái công việc đang dang dở mãi chưa xong.

Cánh cửa bị tách ra thành từng mảnh, và với những đường nứt

nhỏ chạy lung tung, Duncan dễ dàng xẻ nó ra bằng tay không.

Ý định của hắn là kéo Madelyne xuống phòng hắn, nhưng khi

hắn thấy nàng co rúm người trong góc phòng, trái tim hắn dịu lại.
Duncan cũng cân nhắc sự thật nàng sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ trước
khi hắn có thể tới được chỗ nàng. Trông nàng đủ khiếp đảm để làm
điều đó.

Hắn không muốn làm nàng sợ. Duncan cố tình thở dài, thật là

dài và rồi bình thản tựa lưng vào khung cửa. Hắn mỉm cười với
Madelyne, chờ nàng lấy lại kiểm soát.

Hắn sẽ dùng lý lẽ và những lời dịu dàng để nàng đến với hắn.

“Anh có thể gõ cửa, Duncan.” Sự thay đổi của nàng diễn ra nhanh
chóng đáng kinh ngạc. Nàng không còn co rúm người trong góc
phòng nữa mà đứng đó, cau mày với hắn như bảo hắn rằng nàng sẽ
không tự mình nhảy ra ngoài cửa sổ. Tuy nhiên nàng có thể đang cố
suy nghĩ làm sao để tống hắn ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.