DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 366

“Không, mọi người biết cậu là người trọng danh dự, Duncan.

Tuy nhiên, cuộc họp làm tôi có chút lo lắng. Không khí ở đó không
thoải mái.” Gerald nhún vai rồi nói tiếp. “Henry ngưỡng mộ cậu,
nhưng tôi có thể nói ông ấy đang lo lắng về chuyện gì đó. Chỉ có
Chúa mới biết đó là chuyện gì.”

Ba người đàn ông cất bước trên những bậc thang dẫn vào đại

sảnh. Madelyne đang đứng cạnh bàn ăn, cắm một bó hoa dại vào cái
bình mập mạp. Ba cậu bé nhỏ xíu đang ngồi trên sàn cạnh nàng, ăn
bánh tạc.

Madelyne đưa mắt nhìn lên khi nghe thấy tiếng chân. Nàng mỉm

cười vì thấy Gerald lại đến. Với một cái nhún gối nhẹ, nàng chào cả
ba người. “Bữa tối sẽ sẵn sàng trong một giờ nữa. Gerald, thật vui
được gặp lại anh. Phải không, Anthony? Adela chắc sẽ vui lắm.”

Cánh đàn ông phá ra cười.

“Đó là sự thật,” Madelyne khăng khăng. Rồi nàng quay sang lũ

trẻ. “Nào, các con hãy đi và ăn hết bánh ở ngoài kia nhé. Willie, con
vui lòng đi tìm tiểu thư Adela. Nói với cô ấy là cô ấy có khách. Con
có thể nhớ nhiệm vụ quan trọng đó không?” nàng hỏi bé.

Đám trẻ con đứng dậy và chạy ra khỏi phòng. Willie đột nhiên

quay lại và vòng tay ôm lấy chân Madelyne. Duncan trông thấy vợ
hắn túm chặt mép bàn bằng một tay và tay kia vỗ vỗ lên đầu Willie.

Hắn thấy ấm áp bởi cử chỉ dịu dàng của nàng. Tất cả trẻ con đều

yêu Madelyne. Chúng đi theo nàng bất cứ đâu. Từng đứa háo hức
trông chờ nụ cười của nàng và lời khen thưởng nàng dành cho
chúng. Không đứa trẻ nào từng bị thất vọng. Madelyne nhớ từng cái
tên một, một sự đáng nể khi có hơn 50 đứa trẻ sống trong trang viên
cùng cha mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.