DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 441

Nàng xoay lưng với người phụ nữ và trèo lên con ngựa mà một

người lính dẫn ra cho nàng. Khi nàng đã yên vị trên lưng ngựa, nàng
nhìn xuống tiểu thư Eleanor và nói, “Anh ấy không ngược đãi tôi.
Giờ thì câu hỏi của cô đã có lời giải đáp và đến lượt tôi hỏi cô.”

Tiểu thư Eleanor gật đầu cộc lốc.

“Cô có yêu Nam tước Wexton không?”

Nó trở thành một khoảng lặng hiển nhiên khi tiểu thư Eleanor

không trả lời Madelyne. Cô ta nhướng mày, và vẻ mặt khinh thường
như ngầm bảo cô ta chẳng thích câu hỏi tý nào.

“Tôi không phải đứa trẻ tội nghiệp, tiểu thư Eleanor à,”

Madelyne tuyên bố, giữ nguyên âm thanh của cơn phẫn nộ trong
giọng nàng. “Duncan sẽ không lấy cô. Anh ấy sẽ không ký hôn ước.
Anh ấy sẽ phải từ bỏ kho báu lớn nhất của mình để kết hôn với cô.”

“Và kho báu đó là gì?” tiểu thư Eleanor nhẹ giọng hỏi.

“Sao cơ, tôi chính là kho báu lớn nhất của Duncan. Anh ấy sẽ là

tên ngốc nếu từ bỏ tôi,” nàng nói thêm. “Và cô còn phải biết điều
này, Duncan có thể là bất cứ gì ngoại trừ là một tên ngốc.”

Rôi Madelyne thúc ngựa tiến tới trước. Tiểu thư Eleanor phải

nhảy tránh sang một bên, nếu không sẽ bị nghiền xuống đất. Bụi bay
mù mịt quanh khuôn mặt choáng váng của người phụ nữ.

Bây giờ trông cô ta không còn quá nổi bật. Phải, tiểu thư Eleanor

rõ ràng đang tức điên. Cơn phẫn nộ của cô ta khiến Madelyne hài
lòng một cách đáng kể. Theo suy nghĩ của Madelyne đó là chiến
thắng thật sự trẻ con, bắt nguồn từ sự thô lỗ, nhưng dù sao đi nữa
thì vẫn là chiến thắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.