DANH DỰ HUY HOÀNG - Trang 462

Lần thứ hai là sự kết hợp chậm rãi thong thả hơn rất nhiều

nhưng cũng thỏa mãn y như lần đầu.

Cha Berton trở về nhà và thấy cả Madelyne lẫn Duncan đều ăn

mặc chỉnh tề. Nam tước ngồi tại bàn, mắt không rời khỏi vợ mình
khi nàng đi đi lại lại chuẩn bị bữa sáng.

“Tôi cần một linh mục, thưa Cha,” Duncan lên tiếng. “Cha sẽ

thích công việc trông nom linh hồn của tôi chứ? Tôi có thể mời Cha
đến ngay lập tức.”

Madelyne cực kỳ hài lòng với đề nghị của Duncan, nàng vỗ tay

tán thưởng.

Cha Berton mỉm cười, rồi lắc đầu từ chối lời yêu cầu. “Bá tước đã

lưu giữ tôi lại đây suốt nhiều năm qua, Duncan. Giờ tôi không thể
bỏ rơi ông ấy. Ông ấy phụ thuộc vào công việc của tôi. Không, tôi
không thể rời bỏ ông ấy.”

Madelyne biết cậu nàng đang thực hiện một điều xứng đáng.

Nàng gật đầu. “Con sẽ đề nghị cậu đến chỗ chúng con sau khi Bá
tước đã an nghỉ, nhưng thề có Chúa, con nghĩ ông ấy sẽ sống lâu
hơn tất cả chúng ta.”

“Madelyne! Không được nói báng bổ như thế đối với ngài Bá

tước,” cha Berton cảnh cáo.

Madelyne lập tức tỏ ra ân hận. “Con không có ý độc ác, cậu à. Và

con thấy hổ thẹn, vì con hiểu nhiệm vụ của cậu đối với ngài Bá
tước.”

Duncan gật đầu. “Vậy thì chúng tôi sẽ tới thăm Cha, và khi Cha

hoàn thành nhiệm vụ của mình, Cha sẽ đến sống với chúng tôi.”

Hắn khôn khéo hơn nàng nhiều. Madelyne thấy cậu mình mỉm

cười và gật đầu tán thành thế nào. “Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?” rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.