DÀNH TẶNG DOANH NHÂN VIỆT TRONG THẾ TRẬN TOÀN CẦU - Trang 329

Tôi bay về lại Boston tối hôm đó. Trên máy bay, tôi nghe đi nghe lại cuốn
băng vài lần. Tôi muốn ghi ra vài cảm nghĩ cá nhân; nhưng trước đó, muốn
nghe phản hồi từ các bạn trẻ khác. Vả lại, tôi cần phải tóm lược lại để chú
Alan edit và cho post trên Góc Nhìn Alan như đã hứa.

Johnny Trần Quang

** Cười thì sợ giống người điên. Khóc thì bị kêu mềm yếu. Đưa tay kết bạn
thì rủi ro khi quan hệ. Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là
ngây thơ. Yêu lỡ không được đền đáp. Sống thì chịu rủi ro về cái chết. Hy
vọng mang rủi ro tuyệt vọng; cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại. Nhưng các rủi
ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là
không dám làm gì rủi ro. Người không dám rủi điều gì là người không làm
được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa. Người ấy có thể tránh được
những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì,
thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào. Trói buộc vào nỗi sợ,
người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình. Chỉ những ai dám nhận
rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.