ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 239

Chương 13

Vào ngày Lễ liệt sĩ (Memorial Day), Cecilia dậy sớm, thậm chí trước khi
Aaron th ức giấc đòi cô cho bú. Không muốn đánh động Ian, cô nhẹ nhàng
trượt ra khỏi giường và mặc áo choàng vào. Rồi cô đi chân không vào bếp
pha một bình cà phê. Đồng hồ trên lò vi sóng chỉ gần năm giờ sáng. Vậy mà
cô đã tỉnh ngủ hẳn. Cô ngó nhanh qua để chắc rằng Aaron đang ngủ ngon
lành. Tận hưởng những khoảnh khác yên tĩnh này, Cecilia rót ra một tách cà
phê và ngồi vào chiếc ghế mình thích nhất trong phòng khách. Ngày liệt sĩ
năm nay ít buồn hơn một chút, chủ yếu là nhờ có Aaron. Suốt sáu năm qua,
cô rất sợ ngày này vì nó gợi cô nhớ đến mất mát to lớn nhất và nặng nề nhất
trong đời cô - cái chết của con gái cô Allison. Sáu năm, vòng tay cô, con
tim cô đau đớn quặn thắt trước đứa con mình chỉ được ôm vào lòng trong
khoảnh khắc ngắn ngủi. Con trai cô sẽ không bao giờ thay thế được Allison,
nhưng cô yêu nó cũng nhiều không kém. Nỗi buồn này dường như không
còn chất chồng và cứa vào da thịt cô nữa.

Ngày này cách đây một năm, khi Cecilia vẫn còn mang thai Aaron, và Ian
lúc đó đang lênh đênh trên biển, cô một mình lái xe ra nghĩa trang và đặt
hoa lên mộ Allison. Cảm giác mất đi đứa con gái bé bỏng vẫn còn bám lấy
cô và cả Ian, mặc dù anh không sẵn lòng nói về nó như cô được. Thi thoảng
lúc nửa đêm, anh ôm lấy cô và họ cùng nhau nói về con gái. Cô không bao
giờ nghi ngờ tình yêu thương anh dành cho Allison, đứa con anh chưa từng
được bế trên tay.

“Cecilia?”. Ian nói, dáng hơi lảo đảo. Anh đứng nơi ngưỡng cửa phòng
khách, vẫn mặc trên người bộ quần áo ngủ dài tay. “Em làm gì mà sớm
thế?”. “Em gi ật mình tỉnh giấc và thấy sáng nay thật dễ chịu nên thức dậy
luôn”. Cô định lát nữa sẽ ra làm vài việc vặt nào đó trong vườn, sau khi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.