ĐÁNH THỨC TRÁI TIM - Trang 373

đâu đó trong thành phố. Ông ta đã nhìn thấy anh, và anh biết nếu còn luẩn
quẩn ở lại sẽ không được an toàn nên anh phải bỏ trốn. Dù sao đi nữa, anh
đoán với hồ sơ cá nhân của mình, anh biết mọi người chắc chắn sẽ đổ lỗi
cho anh”.

Họ rời khỏi trụ sở cảnh sát và trước khi tiến thẳng ra bãi đậu xe, Anson đột
ngột dừng lại. Anh kéo cô vào dưới gầm cầu thang bên ngoài tòa nhà.
“Nghe đây Allison, anh biết điều này nghe có vẻ điên khùng, nhưng anh thề
nếu mình không hôn em ngay tại đây và ngay bây giờ, anh sẽ loạn trí mất”.

“Buồn cười nhỉ”, cô bé thì thầm. “Em cũng nghĩ vậy”. Anson kéo cô vào
vòng tay mình và đặt môi mình lên môi cô. Allison đã chờ đợi nụ hôn này
suốt mấy tháng qua, và cô sẽ không vì ngại một ai đó có thể nhìn thấy họ
lấy đi niềm hân hoan của mình.

“Em nhớ anh biết bao”, cô bé dịu dàng thổ lộ, vòng tay quanh cổ Anson.
“Nghĩ và nhớ về em đã giúp anh vượt qua khóa đào tạo căn bản”, Anson
nói khi xoa hai bàn tay mình xuống lưng Allison. Hai ng ười họ âu yếm
nhau như thế trong một lúc lâu. Cuối cùng Allison không thể chịu được
nữa, cô buột phải hỏi. “Là ai làm vậy?”, cô hỏi hổn hển. “Ai đã phóng
hỏa?”.

“Nh ư anh đã nói, lúc đầu anh không biết tên ông ta nhưng anh thấy ông ta
có đến dùng bữa ở nhà hàng và ở loanh quanh đâu đó trong thành phố. Ông
ta là một nhà thầu, anh đoán thế. Cho đến mãi dạo gần đây anh mới phát
hiện ra ông ta là ai. Là Warren Saget”.

“Warren Saget”, Allison l ặp lại. “Bố em làm báo cáo thuế cho ông ta”. “Ừ,
anh biết. Bố em có đề cập tới chuyện đó”.

“Sao anh nhận dạng được ông ta?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.