DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 1375

địch xâm phạm, cho rằng bảo vệ lãnh thổ Đại Tề, nhưng quay đầu lại, Đại
Tề lại coi vi thần là địch nhân.”

“Vi thần cho rằng từ đầu đến cuối, Hoàng Thượng và Đại Tề đều cần vi

thần đứng ở nơi đó.”

“Bây giờ xem ra, Hoàng Thượng không cần vi thần nữa rồi.”

Một tướng quân từng hăng hái như vậy nhưng hôm nay lại hồn bay

phách lạc xếp lại dư đồ, vì nước chinh chiến cả đời, đổi lấy kết quả lạnh
lùng thê lương.

Chiến đấu anh dũng và đẫm máu, dùng mạng để vật lộn.

Cuối cùng không địch lại được những tấu chương viết đầy câu chữ nịnh

hót kia.

Bất luận là ai cũng sẽ lạnh lòng.

Hoàng Đế cảm thấy có chút không đúng, rất không đúng, hắn nhớ phụ

hoàng trước khi chết từng kéo tay hắn và nói, “Nếu như có võ tướng
nguyện ý vì con đi chinh chiến sa trường, có văn quan nguyện ý vì con mà
hiến sách thí chính, như vậy đế vị của con cũng sẽ vững chắc.”

Hắn muốn đổi Hàn Chương, nhưng không muốn làm cho Đại Tề từ đây

không còn ai có thể dùng được.

Hoàng Đế phải có thủ đoạn của Hoàng Đế, không thể giống như những

kẻ trên chợ, thủ đoạn vô lại đùa bỡn đó được. Vì để vu hãm một võ tướng,
ngay cả mặt mũi hắn cũng không cần, còn có ai có thể kính phục hắn?

Thường ngày hắn có quyết sách gì, những Ngự sử giám quan kia luôn

muốn gián ngôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.