Không thể nào, Vân Nương không dám tin tưởng, Hàn Chương sao có
thể làm ra chuyện như vậy, vì sao hắn lại muốn ly hôn với nàng, một tên vũ
phu như hắn, có quyền gì mà nói ra những lời này.
“Chàng đứng lại,” Vân Nương lớn tiếng nói, “Chàng tùy tùy tiện tiện nói
một câu, liền muốn đuổi ta ra khỏi Hàn gia? Dựa vào cái gì? Ta là chính thê
chàng cưới hỏi đàng hoàng.”
“Chỉ dùng hai cái điền trang là đuổi ta đi sao, chàng coi ta là cái gì?”
Vân Nương nói tới chỗ này chợt hiểu ra, “Trách nào chàng không chịu đưa
Cố Lang Hoa vào cửa, chàng... chàng là muốn bỏ ta, rồi mới cưới nó, ta nói
đúng không.”
Hàn Chương không mắng Vân Nương, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn,
“Nàng muốn làm ầm lên đến mức người của hai nhà không ngóc đầu lên
được mới chịu thôi sao? Ta sẽ không cưới Cố Lang Hoa, bởi vì ta coi nàng
ấy là muội muội, sở dĩ có lời đồn đại như vậy, là bởi vì Thẩm Xương Cát
muốn hãm hại ta. Ngày mai trưởng bối trong tộc sẽ tới chủ trì đại cuộc,
quyết định danh phận huynh muội của chúng ta, chuyện nàng và ta ly hôn
cũng giao cho trưởng bối đi!”
Vân Nương hoang mang rối loạn, nàng đã không biết rốt cuộc cảm xúc
trong lòng mình là gì nữa rồi, “Hàn Chương, ngươi... nói cho rõ ràng... ta
không hề phạm phải thất xuất*, ta đoan chính, ngươi dựa vào cái gì mà bỏ
ta, ta....”
*Thất xuất: Bảy tội không được phạm phải, nếu không sẽ bị chồng bỏ
(đối với người đàn bà thời xưa ở Trung Quốc và Việt Nam, theo quy định
của sách "Nghi lễ") bao gồm: Không con cái, dâm loạn, bất hiếu, lắm điều,
trộm cắp, ghen tuông, bệnh khó chữa.
“Ta không bỏ nàng, nàng cũng không phạm phải thất xuất,” Ánh mắt
Hàn Chương hơi trầm xuống, “Bởi vì nàng căn bản cũng không coi mình là