Từ Chính Nguyên còn muốn nói chuyện, người nọ phất phất tay, “Ngươi
mau về đi, chớ để người khác phát hiện.”
Từ Chính Nguyên rời khỏi tửu lầu, quản gia bên ngoài mới tiến vào,
“Lão gia, bên kia có tin tức của Hứa thị, nếu chúng ta còn không nhúng tay,
lần này sợ rằng bà ta sẽ bị người khác bắt được.”
Người nọ cũng không thèm để ý, “Vậy hãy để cho bà ta bị bắt đi, bây giờ
biến thành bộ dáng này, bà ta còn có thể đi đâu chứ? Làm nhiều chuyện ngu
xuẩn và chuyện xấu như vậy, đây chính là kết quả của bà ta.”
Quản sự nói tiếp, “Cố đại tiểu thư đó thì sao? Hay là để cho người đi
nghe ngóng một chút.”
“Không cần đâu,” Người nọ mở sách trước mặt ra xem, “Có một số việc
không cần hỏi, chỉ cần nhìn một chút là có thể hiểu rồi.”
Người thông minh sẽ không giống kẻ ngu ngốc chạy loạn khắp nơi.
Hắn tự nhiên có cách chơi của hắn.
...
Thẩm Xương Cát nhìn từng miếng từng miếng thịt của mình bày ở trên
bàn, mồ hôi trên trán hắn chảy xuống.
Hắn chỉ là có thể nhịn đau, cũng không phải là không cảm giác được đau
đớn.
Thẩm Xương Cát đau khổ kiềm chế, hắn phải đợi được người nấp trong
bóng tối đó xem thoải mái rồi, hắn mới có cơ hội nói chuyện, bây giờ hắn
muốn dưỡng lại tinh thần, giữ lại chút sức cuối cùng vì mình đánh một trận.
Trên chân máu chảy ròng ròng, thịt bên trên bị cắt nhiều, lộ ra xương cốt.