Thẩm Xương Cát còn chưa chết, những người này đã bám đến cửa.
“Không sao,” Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, “Ta chỉ là cảm thấy dù sao
đã muốn ồn ào, không bằng trực tiếp làm ầm lớn lên, đỡ phải tốn nhiều
lời.”
Bùi Khởi Đường này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Có bị thương chỗ nào không?” Lang Hoa trong lòng tức giận, vẫn lo về
vết thương trên người Bùi Khởi Đường
Bùi Khởi Đường bị hỏi đến sửng sốt, lập tức nhíu mày lại, “Suy cho
cùng ta cũng không thể bằng năm người bọn họ hợp lại, không thể làm gì
khác hơn là tấn công nhanh mau thắng mới có thể chiếm được thế thượng
phong.”
“Cho nên,” Bùi Khởi Đường bưng bả vai, “Bị bọn họ đá vào bả vai.”
Lang Hoa phân phó A Mạt đi lấy thuốc, tiến lên cầm lấy cánh tay Bùi
Khởi Đường lắc lắc, trên mặt Bùi Khởi Đường lộ ra vẻ đau đớn, nhưng hết
sức phấn khởi nói với Lang Hoa, “Hoàng thượng cho ta năm trăm tinh binh
đi Tây Bắc, như vậy chúng ta có thêm phần thắng rồi.”
Nói đến dẫn binh, ánh mắt hắn lại sáng lên, người này hẳn nên lớn lên ở
trên chiến trường.
Lang Hoa thừa dịp Bùi Khởi Đường không chú ý, buộc lấy eo hắn, kéo
căng thắt lưng lại, Bùi Khởi Đường không khỏi hít một hơi lạnh, trong mắt
dường như muốn trào nước mắt ra, “Chặt quá, có thể lỏng một chút không,
ta không thở nổi.”
Lang Hoa cuốn cuốn sợi dây trên ngón tay, vừa nãy còn là một người
địch lại năm người, làm sao đến tay nàng lại trở nên yếu ớt như vậy, nàng
mới dùng bao nhiêu lực đạo, làm sao có thể siết chặt chứ.