Hàn ngự sử cũng không rõ ràng lắm, Mẫn Hoài ở bên cạnh nói: "Năm đó
may mà có Cố thị lấy ra mấy nghìn gánh lương thực mới làm cho bách tính
Trấn Giang vượt qua cửa ải khó khăn."
Hàn ngự sử chợt nhớ tới, năm ấy nhiều nơi ở Giang Chiết xảy ra thiên tai
và ôn dịch, triều đình đáp ứng không xuể, cuối cùng là nhà giàu trong vùng
Giang Chiết đem lương thực dự trữ lấy ra để đến cứu tế nạn dân.
Vương Nhân Trí nói: "Năm đó triều đình đã treo biển* khen thưởng cho
nhà giàu đó rồi." Nói cách khác chuyện này đã qua.
*Treo biển: Một hình thức khen thưởng thời xưa.
Lang Hoa mỉm cười, "Cũng là bởi vì được triều đình treo biển cho nhà
giàu, gia tộc Cố thị vẫn ghi nhớ trong lòng, từ đó về sau hàng năm Cố thị
đều dự trữ mấy nghìn gánh lương thực chính là để ứng phó với năm có
thiên tai."
Cái này thì có quan hệ gì với gạo nếp?
Vương Kỳ Chấn nói: "Không phải là ngươi định nói, để cho bách tính
trao đổi gạo là vì có thể sớm ứng phó với thiên tai đi? Vậy còn trao đổi gạo
làm cái gì, trực tiếp bố thí gạo chẳng phải là tốt hơn sao?"
Cố Lang Hoa kinh ngạc nhìn Vương Kỳ Chấn, trên mặt đều là thần sắc
ngạc nhiên: "Vì sao Cố gia thu mua gạo nếp lẽ nào Vương đại nhân không
biết sao?"
Cố Lang Hoa giống như là đang nhìn một kẻ ngu, trong con ngươi trong
suốt tràn đầy thất vọng và chán ghét không thể bỏ qua, giống như là một vị
cấp trên đang trách cứ một cấp dưới ngu xuẩn.
Vương Kỳ Chấn cũng không nhịn được nữa, liền muốn tiến lên đem Cố
Lang Hoa bóp chết ở chỗ này.