Lư Chính vội vàng dập đầu, "Tiểu thư... Đầu óc tiểu nhân nhất thời bị mê
muội." Nói rồi đưa tay ra, "Đều là hắn, đều là Vương Thụy, hắn nói Vương
đại nhân đảm nhiệm chức tri phủ Trấn Giang, như vậy chính là hoàng đế
của Trấn Giang, Cố gia sẽ mặc cho hắn định đoạt. Nếu như tiểu thư gặp bất
trắc thì lão thái thái sẽ bệnh nặng mà quy tiên, những người còn lại của Cố
gia lại cùng Lục gia đi đến Hàng Châu tị nạn, như vậy sản nghiệp của Cố
gia ở Trấn Giang sẽ không có người đến lo liệu, đến lúc đó Vương gia nói
như thế nào liền sẽ như thế đấy."
"Nếu không phải là như thế... Tiểu nhân làm sao dám làm ra loại chuyện
này... Tiểu thư... Ngài tha cho tiểu nhân đi!"
Lư Chính lại càng không ngừng dập đầu.
Lư ma ma đang quỳ trên mặt đất cũng không nhịn được xúc động, không
nhịn được nói: "Nói cho cùng, những người làm nô tỳ như chúng ta đều có
số mệnh ti tiện, bản thân lấy đâu ra bản lĩnh đi hại người... Nếu không phải
bị Vương gia đe dọa... Cũng không dám..."
Bỗng nhiên Vương Kỳ Chấn hô to một tiếng, trong đôi mắt hiện đầy tơ
máu đỏ tươi, cả người giống như bị nổi điên, rút lưỡi đao ở bên cạnh ra, đi
về phía Lư Chính: "Bây giờ ta sẽ giết những ác nô như các ngươi, các
ngươi cho rằng tùy tiện nói một câu là có thể dọa được mọi người ở đây
sao, các ngươi thì tính là cái thứ gì..." Vương Kỳ Chấn nói đến đây, bỗng
nhiên cảm thấy trên bụng đau nhói, hắn cúi đầu thấy tay của Hàn Chương
đang đặt ở trên bụng hắn, sau đó cả người hắn liền lảo đảo ngã ra ngoài.
Tất cả mọi người trong phòng kinh sợ.
Vẻ mặt Hàn Chương trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, uy nghiêm nhìn
Vương Kỳ Chấn: "Đây không phải là Vương gia của các ngươi, ngươi
không được phép làm càn như vậy."