DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 396

Lang Hoa lướt qua Hồ Trọng Cốt rồi đi thẳng về phía trước, dặn dò A

Mạt lấy nón rộng vành đội lên, nàng quay người nhìn Triệu Linh, “Mặt trời
sắp xuống núi, trời sắp tối rồi.”

Triệu Linh im lặng nhìn Cố Lang Hoa, ánh chiều tà chiếu trên mặt nàng,

trong đôi mắt nàng dâng lên một ngọn lửa sôi trào, bỗng nhiên cả người
nàng như được chiếu sáng rực rỡ.

Triệu Linh mỉm cười.

Lang Hoa ngồi trong xe ngựa, trước mặt là Triệu Linh im lặng không nói

gì.

Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng nói của Tiêu ma ma, “Đại tiểu thư,

Hồ tiên sinh… Chúng ta không để ý đến nữa sao?”

Lang Hoa nói: “Không cần để ý đến ông ấy nữa, phải đi như thế nào cứ

để ông ấy tự lựa chọn.” Nếu ông ấy vẫn lựa chọn ra đi thì nàng giữ lại còn
có ý nghĩa gì đây.

“Nàng không có lời nào muốn hỏi ta sao?” Triệu Linh nhìn Lang Hoa,

ánh mắt hắn dường như đã dịu dàng hơn trước đó rất nhiều, “Mạo hiểm
cùng ta chạy ra ngoài, không chỉ là vì một mình Hồ Trọng Cốt đúng không,
thực ra nàng còn có chuyện khác muốn nói nữa.”

Gương mặt Triệu Linh như trôi nổi sau ánh dương, đôi mắt hắn dường

như bị lá cây che mất một nửa, nghiêng theo cái bóng loang lổ, khiến người
ta nhìn không rõ ràng, lại khiến người ta đi sâu tìm hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.